"Thật là không nghĩ tơi." Cung Thiên Trọng nhìn nữ tử cầm trường kiếm trong tay trước mặt, lộ ra nụ cười ôn hòa: "Cư nhiên lại ở chỗ này nhìn thấy cao đồ của Thái Thanh Kiếm Các."
Cung Thiên Trọng một thân trường bào xanh sẫm, tóc dài màu đen rũ xuống tự nhiên ở sau đầu, trước đó tai ương lao ngục chung quy để lại dấu vết trên người hắn, sắc mặt hắn tái nhợt như tờ giấy, giữ mày lộ ra một cỗ mỏi mệt cùng kiệt sức, ánh trăng dừng trên khuôn mặt như ngọc của hắn, làm cả người hắn phảng phất như trong suốt.
"Không biết đạo hữu xưng hô như thế nào?"
Nữ tử đầu bạc yên lặng nhìn Cung Thiên Trọng trước mặt, không nói chuyện, nhưng thật ra đệ đệ song sinh của nàng, đứng ở vị trí phía sau Thu Diệp Lạc nói: "Tỷ tỷ, không cần phản ứng hắn, chúng ta trực tiếp động thủ!"
Thu Vũ Lạc nhắm mắt lại.
Tóc dài theo gió bay lên, cơ hồ dung nhập trong làn váy trắng tinh, trường kiếm giống như kéo dài ánh trăng trên bầu trời, muôn vàn nguyệt sương phóng ra ánh sáng rọi, một cỗ gợn sóng vô hình mắt thường không thể thấy không tiếng động khuếch tán ra.
Khi cỗ dao động này khuếch tán đến trên người Giản Thành cách một bức tường, vốn đang kêu rên Giản Thành lập tức ngưng thần, cũng không nhúc nhích, cả người đều rơi vào một trạng thái hư vô.
Sau mấy hơi thở, thân thể Thu Vũ Lạc đột nhiên hóa thành phiến phiến ánh trăng, chớp mắt biến mất, cùng nàng từ trước đến nay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cho-nao-khong-dung/1951252/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.