Mông Thiên Thạch là một võ tướng thô kệch, có râu quai nón, giọng nói thì to và vang, gương mặt bị gió sương Tây Bắc thổi đến ngăm đen.
Hai người con của lão ta không giống lão ta cho lắm, ít nhiều gì thì cũng đã có vài phần thanh tú từ mẹ đẻ trung hòa lại.
Đại danh của Thế tử là Mông Dịch Hoài, dáng người cao to, trừ nước da sậm màu giống cha y như đúc ra ra thì ngũ quan trông rất đàng hoàng.
Nhã Bình Quận chúa là nữ nhi gia, mặt che đến trắng nõn, mặc váy xanh khổng tước xếp lớp, sang trọng, phú quý và xinh đẹp.
Ba cha con Mộng thị vừa xuất hiện là đã nhận được không ít sự chú ý từ mọi người.
Nhất là nhà họ còn có nữ nhi vừa đến tuổi, ai nấy đều hiểu được ý định của Nghị Xa Hầu, rồi lại nhìn vào con nhà mình, lòng mỗi người đều có những dự tính riêng.
Trên bàn tiệc, những lời bàn tán xì xào bắt đầu nổi lên: “Thế tử này phơi nắng gió đến đen thui, chắc rong ruổi bên ngoài không ít…”
“Hai cha con đều đen, có lẽ là do gió Tây Bắc lớn…”
“Nhưng nhìn Nhã Bình Quận chúa mà xem, có vẻ như là đã được chăm sóc khá tốt mà nhỉ? Mấy năm gần đây cũng không có chiến sự gì, chắc là cũng không đến nỗi phải ra ngoài hằng ngày, suốt ngày phải “dầm mưa dãi nắng” đâu, nhỉ?”
Trong số mấy lời “tám chuyện” này, đã có lời nói đúng. Đúng là phụ tử Mông Thiên Thạch và Mông Dịch Hoài này thường hay phải chạy ra ngoài.
Đoàn người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/choc-dong-cung-tieu-hoa-mieu/2714130/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.