Khúc Ngưng Hề biết người Bùi Ứng Tiêu khó chịu, nên nàng không dám đợi thêm dù chỉ là một chút xíu nào cả, chỉ muốn xuống khỏi đùi hắn ngay thôi.
Nhưng chẳng hiểu sao mà sức lực của bàn tay đang đặt bên hông nàng lại mạnh mẽ đến thế nữa, nó không chịu nhúc nhích một chút nào cả.
Nàng vừa cử động nhẹ một cái thôi mà bàn tay ấy đã giữ chặt hơn một chút rồi.
Khúc Ngưng Hề như đang ngồi trên bàn chông, đúng là chỗ này không phải chỗ mà nàng nên ngồi mà.
Hơn nữa… dưới mông nàng có cái gì ấy nhỉ? Cái gì mà cấn đến mức khiến nàng chỉ muốn phát hoảng lên thế này?
Có thể coi như là nàng đã nếm trải một cách sâu sắc cái gọi là “cưỡi trên lưng hổ thì khó xuống” rồi, chỉ tại cái miệng lúc nào cũng nói ái mộ hắn của nàng thôi…
“Điện hạ…” Khúc Ngưng Hề nhíu mày, lựa lời mà khuyên giải: “Ngài cho thần nữ xuống đi ạ… Xiêm y mà bị nhăn thì dễ bị người khác nhìn ra điểm bất thường lắm.”
Thế thì chẳng phải là đến lúc đó sẽ bị lộ tẩy sao?
“Không khóc nữa à?” Bùi Ứng Tiêu nhướng mày.
Hai má mềm mại của nàng hơi phồng lên, nàng lắc đầu, trông có vẻ khá là “quật cường”.
Lúc nào cũng khóc lóc trước mặt hắn hết, thể diện cũng mất sạch từ lâu rồi.
Tay Bùi Ứng Tiêu nghịch sợi tơ xanh bên eo nàng, hắn nói: “Vốn dĩ cũng phải thay ra thôi mà. Ngươi đã bị ám mùi hương xông trong phòng này rồi, nếu không thay xiêm y thì sau khi đi ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/choc-dong-cung-tieu-hoa-mieu/2714134/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.