Khúc Ngưng Hề khẽ run lên, lông tơ dựng đứng. Khi nàng nghĩ đến cái cảnh con rắn gần mình đến thế, mồ hôi lạnh chỉ muốn tuôn chảy không ngừng.
Ban nãy cách một lớp xiêm y, tuy cảm giác không mấy chân thực, nhưng xu hướng ngóc đầu lên của nó lại rõ vô cùng.
Khi thấy tiểu cô nương trong ngực lộ vẻ sợ hãi, Bùi Ứng Tiêu không nhịn được mà bật cười, hắn nâng cằm nàng lên để nhìn về phía hắn, rồi hắn hỏi: “Cô phải nói dối ngươi à?”
Khúc Ngưng Hề nhìn vào ánh mắt đen nhánh sâu thẳm của hắn, nàng chỉ đành lấy lại tinh thần mà nói: “… Không, không có.”
Nàng tin, dù hắn có ngang nhiên quấn một con rắn lên cổ, thì cũng không có ai dám nói gì hắn cả.
Nàng thì lại càng không dám. Ai mà có gan chất vấn hắn đâu?
Thế nên, Thái tử không nhất thiết phải giấu một con rắn mà không dám nhận, nói theo lẽ thường thì, ai lại mang theo một con vật như vậy?
Quả đúng là nàng đã hiểu lầm.
Bên ngoài buồng xe, qua ô cửa sổ, mấy người Minh Ân đang tiến đến đỡ bọn họ ra ngoài.
Khúc Ngưng Hề mời Bùi Ứng Tiêu đi trước, không chỉ có thế, nàng còn nhỏ giọng xin lỗi hắn: “Thần nữ bị ngã đến độ nói năng lung tung, hoang đường vô lý, mong điện hạ thứ tội.”
Bùi Ứng Tiêu cũng không lên tiếng chỉ trích, mà hắn chỉ gọi Ánh Sở đến đỡ nàng ra ngoài trước.
Khúc Ngưng Hề cho rằng hắn đang giận, không muốn đi trước, nên vội nói: “Mời điện hạ đi trước.”
Một thân kim tôn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/choc-dong-cung-tieu-hoa-mieu/2714136/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.