Sau khi gỡ trại, mọi người quay về hành cung nghỉ ngơi, trong thời gian nghỉ ngơi thì sẽ chọn ngày để lên đường hồi kinh.
Ánh Sở lo lắng mãi không thôi, khi thấy Khúc Ngưng Hề lành lặn quay về thì mới dám thở phào nhẹ nhõm.
“May mà tiểu thư ở bên cạnh điện hạ, nếu không… đao kiếm không có mắt, không biết là tình hình sẽ còn nguy hiểm đến mức độ nào nữa!”
“Suýt chút nữa là ta đã chết rồi…” Dòng sông kia ẩn chứa nhiều hiểm nguy thế kia cơ mà, quả là đáng sợ.
Sau khi trải qua chuyện như thế, giọng nói của Khúc Ngưng Hề cũng đã trở nên hơi khàn khàn, khả năng cao là nàng đã bị nhiễm lạnh rồi.
Khúc Viên Thành mời thái y đến, sau khi nàng thu dọn xong xuôi thì thái y vào bắt mạch chẩn bệnh.
Khi Khúc Ngưng Hề tắm rửa trong thùng tắm, có không ít bùn đất đã được “gột rửa” từ người nàng ra, còn tóc của nàng thì khá là rối.
Ánh Sở nói: “Chuyện này là chuyện xảy ra ngoài ý muốn, để em châm một miếng hương an thần, nó có thể giúp cho tiểu thư ngủ ngon hơn.”
Tuy bây giờ đã không còn sớm nữa, nhưng thật ra Khúc Ngưng Hề cũng chưa thấy buồn cho lắm, nàng bèn hỏi: “Có thể điều tra ra lai lịch của các tử sĩ không? Lục cô nương sao rồi?”
Ánh Sở lắc đầu và đáp: “Chủ tử nói không để cho kẻ nào sống sót, nên không có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/choc-dong-cung-tieu-hoa-mieu/2714150/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.