🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bùi Ứng Tiêu chăm chú lắng nghe, nhược điểm của hắn là gì?

Khúc Ngưng Hề không nói nữa, mà nàng vùi đầu vào ngực hắn.

Hắn thấy thế, bèn dùng đầu ngón tay thon dài nhéo nhẹ chiếc cằm xinh xắn mịn màng, hơi nâng nó lên, lại hỏi nàng rằng: “Sao không nói nữa?”

Khúc Ngưng Hề nhìn hắn, sau đó chậm rãi dời mắt sang nơi khác, nói: “Nếu ta đã phát hiện ra thì tất nhiên là ta phải giữ lại để sau này dùng, sao có thể dễ dàng “ngả bài” như thế được?”

Người này rất lac xảo quyệt, lại còn giỏi nói dối, nếu nàng hỏi thẳng, khả năng cao hắn sẽ phủ nhận, khiến cho nàng mất mặt.

“Giữ lại để sau này dùng à? Nàng muốn làm gì cô?” Nghe vậy, Bùi Ứng Tiêu biết những gì nàng nói không giống như hắn nghĩ.

“Nàng đã biết nhiều bí mật của cô như vậy, sao bây giờ mới nói là đã nắm được nhược điểm thế?” Hắn nhẹ giọng hỏi, còn cúi đầu xuống, cố ý cọ cọ vào cổ của nàng.

Như là thúc giục, lại như là uy hiếp.

Nhiệt độ nóng bỏng lan tràn, theo bản năng, Khúc Ngưng Hề rụt cổ lại, sau đó nàng nói: “… Không liên quan đến những bí mật đó.”

Nàng có điên mới dám coi những chuyện đó là nhược điểm của hắn đấy.

Mặc dù hiện giờ nàng đã biết rằng Bùi Ứng Tiêu sẽ không giết nàng, nàng cũng không còn sợ hãi như trước, nhưng nàng vẫn sẽ giữ kín như trước để không gây nguy hiểm đến tính mạng.

Nàng càng biết nhiều, càng thấy rõ những khó khăn của hắn và Lục gia, thì chỉ cần là người có lương tri, đều rất khó lòng mà phản bội lại hắn.

Huống hồ chi, nàng cũng chẳng được bất kỳ một lợi ích gì nếu nói ra những chuyện đó.

Có khi nàng còn chưa có cơ hội tiết lộ ra bên ngoài, thì ám vệ bên cạnh vừa bảo vệ nàng đã phát hiện ra được hành vi bất thường của nàng, thế chẳng phải là họ sẽ có cơ hội ra tay với nàng vào thời điểm mấu chốt hay sao?

Khúc Ngưng Hề nghĩ vậy, bèn sửa lời nói: “Điện hạ yên tâm, ta nào dám uy hiếp ngài, thay vì nói là nhược điểm, không bằng nói đó là chỗ dựa của ta?”

Nếu như hắn có tình cảm với với nàng thật, thì có nghĩa là cuộc sống sau này của nàng ở Đông Cung cũng sẽ thuận lợi hơn, nhờ thế nàng cũng có thể sống lâu hơn một chút mà, đúng không?

Nếu lại người nào đó phái một tên tử sĩ mặc đồ đen đến hãm hại nàng, hắn sẽ ra tay giúp nàng chứ?

Ít nhiều gì thì Khúc Ngưng Hề cũng cảm thấy rất sợ hãi, trước kia nàng từng nói với Nhị muội muội rằng, chọn rể cũng giống như việc nữ tử đầu thai lần thứ hai vậy, thế gia vọng tộc có quá nhiều bí mật, vì thê thiếp tôi tớ nhiều người nhiều miệng, nên càng có nhiều tầng đấu đá vì lợi ích. Thâm cung… còn nguy hiểm hơn cả nhà cao cửa rộng.

Nàng không dám cầu mong rằng Bùi Ứng Tiêu sẽ dành nhiều tình cảm cho mình, chỉ mong sao hắn sẽ tiếp tục che chở nàng.

Nhưng, lỡ như, lỡ như là do nàng tự mình đa tình thì sao?

Thoáng chốc, Khúc Ngưng Hề lại rơi vào hoài nghi.

“Chỗ dựa?”

Bùi Ứng Tiêu không thấy rõ vẻ mặt của Khúc Ngưng Hề lúc bấy giờ, hắn hơi ngẩng đầu ra khỏi cổ nàng: “Nàng muốn con nối dõi sao?”

Sau khi xuất giá, phần lớn nữ tử đều sẽ dựa vào con nối dõi, vì nam nữ không bình đẳng, nam tử có thể có người thừa kế ở bên cạnh, nhưng với chính thất mà nói, sớm sinh hài tử mới là cách thức vững chắc nhất.

“Cái gì?” Khúc Ngưng Hề ngẩn người ra, nàng không ngờ hắn lại đột ngột nhắc tới chuyện này như vậy, vẫn còn quá sớm, hai người còn chưa thành hôn nữa mà…

Sau đó, nàng nghe Bùi Ứng Tiêu nói: “Tạm thời cô không muốn có con, nhưng cô sẽ cho nàng.”

Nàng giật mình, mở to đôi mắt tròn xoe ra mà nhìn hắn. Tuy nàng chưa bao giờ nghĩ xa đến như vậy, nhưng hắn vừa nói là hắn không muốn có con à?

Khúc Ngưng Hề cảm thấy hơi ngượng ngùng, nhưng nàng vẫn lắc đầu và nói: “Những lời ta nói không liên quan đến con nối dõi…“

“Tiểu Vãn Du…” Bùi Ứng Tiêu lên tiếng, hôn nhẹ lên khóe miệng nàng: “Nàng không cần băn khoăn chuyện chỗ dựa, dù nàng không có con nối dõi, cũng không có ai có thể cản trở nàng. Cô chưa từng có ý định nạp thiếp, ngay cả Thái tử tần hoặc là Lương đệ cũng không.”

Không ngờ hắn lại nói rõ ra hết như thế, Khúc Ngưng Hề không nhịn được mà truy hỏi: “Vì sao?”

Bùi Ứng Tiêu nhướng mày: “Cô thích yên tĩnh, không muốn Đông Cung quá náo nhiệt.”

Khúc Ngưng Hề khựng lại, đây là lý do gì vậy? Nghe có vẻ qua loa quá.

Nhưng hắn dính dáng đến quá nhiều chuyện nặng nề, có lẽ Đông Cung cũng có không ít người của bệ hạ, cho nên hắn mới không có tâm tư đâu mà đắm chìm vào nữ sắc.

Xem ra hắn cũng không giống kiểu người dễ dàng bị những chuyện này chi phối…

“Điện hạ nghe được lời đồn bên ngoài, sợ ta để ý sao?” Khúc Ngưng Hề ngước mắt nhìn hắn.

Những thần tử muốn thay thế Thái tử phi đều đã im lặng hết rồi, nhưng họ lại nảy sinh ý tưởng “song hỷ lâm môn” trong đầu, còn hy vọng là Thái tử có thể nạp hai mỹ nhân vào cùng một lần.

Dù sao thì hắn cũng đã trưởng thành rồi, nếu đã quyết định đại hôn, thì cũng nên nạp thêm vài người vào hậu viện, có thế thì hắn mới có thể nhanh chóng thay hoàng thất “khai chi tán diệp” [*].

[*] Khai chi tán diệp: Tục ngữ, tương tự như “Đâm chồi nảy lộc”, ý chỉ việc con đàn cháu đống, nối dõi tông đường.

Bùi Ứng Tiêu… có phải hắn đã suy xét đến cảm nhận của nàng, cho nên mới nói ra những lời này không?

Rõ ràng là trước kia hắn đã nói là hắn sẽ không hứa hẹn với nàng bất cứ điều gì, nhưng bây giờ hắn lại thông báo rõ ràng cho nàng biết rằng, hắn không có ý định nạp thiếp.

Khúc Ngưng Hề xúc động, chờ Bùi Ứng Tiêu trả lời.

Nhưng người này lại nheo đôi mắt hẹp dài lại, không đáp mà hỏi ngược lại nàng rằng: “Tiểu Vãn Du đang thăm dò cô sao?”

Hắn cười nhạt: “Nàng muốn nghe đáp án gì? Hay là nàng cứ nói thẳng ra đi.”

“…” Khúc Ngưng Hề thu lại biểu cảm trên mặt mình ngay, sau đó nàng ôm lấy Bùi Ứng Tiêu, đặt cằm lên vai hắn và nói: “Ta không thể phủ nhận rằng lời của điện hạ khiến ta cảm thấy vô cùng an tâm.”

… Hu hu hu, nàng không nên hỏi quá nhiều làm gì, người này thông minh quá, muốn nói bóng nói gió với hắn là một việc quá là khó khăn.

Chưa nói đến việc nàng không moi được thông tin gì, mà ngược lại, chính nàng còn bị hắn nhìn thấu trước.

Những gì Đằng Mẫn nói chưa chắc gì đã chính xác, bởi hành động của Bùi Ứng Tiêu “thật giả lẫn lộn”, có ai vừa liếc mắt một cái là nhìn thấu chân tâm của hắn được đâu?

Khúc Ngưng Hề không tiếp tục đề tài này nữa, Bùi Ứng Tiêu cũng không hỏi gì thêm.

Hắn nói là hắn đã nhận được quà và đến đây để tặng quà đáp lễ.

“Đêm giao thừa trong cung có tổ chức gia yến, năm nay không mở cung yến, không thể gặp nàng được, nhưng món quà này… chính tay cô phải tặng nó cho nàng mới được.”

Nói rồi, hắn lấy một quyển sách nhỏ trong tay áo ra.

“Điện hạ khách sáo quá rồi…” Khúc Ngưng Hề xua tay muốn từ chối, khi ánh mắt chạm đến bìa của quyển sổ nhỏ được thêu bằng lụa kia, nàng chợt khựng lại.

Mặc dù hoa văn không giống nhau, nhưng thật sự là nó dễ dàng khiến nàng liên tưởng đến bí hí đồ [*] mà nàng từng xem, quyển sách đó cũng nhỏ gọn dễ mang theo như vậy…

[*] Bí hí đồ: Hình vẽ mô tả nam nữ “mây mưa”.

Bùi Ứng Tiêu thấy sự chần chừ nơi nàng, bèn khẽ cười một tiếng rồi nói: “Chính là loại sách mà nàng đang nghĩ đến đấy.”

Hắn đưa quyển sách nhỏ về phía trước: “Nếu nàng tò mò chỗ nào, cứ thoải mái hỏi cô, đừng xem những quyển sách có xuất xứ không rõ ràng kia.”

Sách trong tay hắn được vẽ bởi một họa sĩ trong cung, thậm chí là nó còn đẹp và chi tiết hơn quyển sách kia nhiều.

Khúc Ngưng Hề chợt giật mình bởi những lời nói này, thật sự… thật sự là thứ mà nàng nghĩ ư?!

Sao hắn có thể tặng cái này cho nàng!

Nàng không dám nhận, vội vàng lùi về phía sau, trốn tránh: “Ta không tò mò!”

Chỉ trong nháy mắt, lỗ tai của Khúc Ngưng Hề đã đỏ hết lên, nàng không tài nào tin vào mắt mình được, không ngờ là Bùi Ứng Tiêu lại tặng thứ này cho nàng, rốt cuộc là trong lòng hắn đang nghĩ gì về nàng?

“Nàng không tò mò à?” Bùi Ứng Tiêu nhếch môi, ôm lấy vòng eo thon thả của nàng mà nói: “Nhưng sớm muộn gì nàng cũng phải biết, nàng còn phải “nghiên cứu” chuyện này cùng cô nữa.”

“Ngài đừng nói nữa…” Khúc Ngưng Hề thật sự sợ cái miệng này của hắn, vội vàng đưa tay lên che nó lại.

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp như đào lý sắp bốc khói đến nơi rồi.

Nhưng nàng vừa mới đưa tay ra, đầu ngón tay đã bị ngậm lấy, Khúc Ngưng Hề chợt giật mình, nhanh chóng rút ngón tay về như bị lửa thiêu.

Nhưng Bùi Ứng Tiêu lại nhanh hơn nàng một bước, lòng bàn tay rộng lớn nắm lấy cổ tay trắng nõn gầy gò, không cho phép nàng rút ra, dù chỉ là một phân.

Đầu lưỡi của hắn… ướt át, mềm mại và nóng bỏng, cứ quấn lấy ngón tay nàng không buông.

Nhận ra được điều này, Khúc Ngưng Hề càng thêm phần luống cuống, nàng ngây ngốc dựa vào lòng Bùi Ứng Tiêu, không thể cử động được.

“Ngài đang làm gì…” Nàng không hiểu tại sao lại có người thích mút ngón tay người khác như thế này.

Thậm chí là, nàng còn không thể tưởng tượng ra được rằng, hoá ra cảm giác truyền đến từ đầu ngón tay sẽ “vi diệu” như thế này… Mười ngón tay như nối liền với trái tim, thật khó diễn tả, giống như là trái tim của nàng cũng trở nên “ướt át” theo vậy.

Mà, ánh mắt đen tối, sâu như vực thẳm của Bùi Ứng Tiêu lại rơi trên người nàng, như phác hoạ lại thân hình nàng, lại như đang muốn liếm láp toàn bộ cơ thể nàng.

Khúc Ngưng Hề không chịu nổi nữa, vội vàng nói: “Đưa, đưa sách cho ta, ta nhất định sẽ xem kỹ.”

Nói xong, nàng giật lấy quyển sách, thoát khỏi vòng tay của Bùi Ứng Tiêu.

Nàng cuộn tròn ngón tay lại, tim đập nhanh như trống, không dám nhìn vào hắn nữa.

Bùi Ứng Tiêu không hỏi quyển sách lúc trước trong tay nàng từ đâu mà ra, tất nhiên là nàng sẽ không chủ động khai ra Đinh Tuyết Quỳ rồi.

Chỉ đành chấp nhận rằng do mình “tò mò”.

Khúc Ngưng Hề nhận lấy bí hí đồ, không dám để người này ở lại lâu, vội vàng bảo hắn nhanh chóng hồi cung.

Hắn không cảm thấy khổ sở khi mà cứ lén la lén lút đến phủ An Vĩnh Hầu vào đêm đông lạnh giá như thế này sao?

Giống như những gì Bùi Ứng Tiêu nói vậy, cho đến cuối năm hai người chỉ gặp nhau được một lần, sau đó họ khó có cơ hội tiếp xúc với nhau.

Thái tử tham chính, công việc đâu đâu cũng có, khiến hắn vô cùng bận rộn, hắn không “thoát thân” được. Ngay sau đó còn là giao thừa, hắn phải chiêu đãi rất nhiều họ hàng hoàng thất trong cung.

Năm mới đến, thời tiết giá lạnh, Thiên Khánh Đế chỉ tổ chức gia yến, không bày cung yến, tránh cho các đại thần và mệnh phụ lại bận rộn.

Hàng năm, vào mùng Một và mùng Hai, mọi người trong triều đình sẽ được nghỉ ngơi, mùng Ba mới đồng loạt vào cung bái kiến Hoàng đế và Hoàng hậu, sau đó các nha môn sẽ lần lượt bắt tay vào công việc.

Năm nay, Hoàng hậu đang phải ở trong lãnh cung, người mà các mệnh phụ bái kiến đổi thành Thái hậu và Cung Thục phi – người nắm giữ phượng ấn đang ngồi bên cạnh bà ta.

Hồ lão phu nhân và Chu thị của phủ An Vĩnh Hầu nhất định phải đến, trời còn chưa sáng, họ đã phải thức dậy, trang điểm thay y phục, phải theo canh giờ điểm Mão để vào cung.

Khúc Ngưng Hề rời giường tiễn họ, đèn đuốc trong và ngoài phủ sáng trưng.

Trong năm chỉ có vài ngày trọng đại như thế này thôi, về cơ bản là ai có phẩm cấp thì đều phải đi, không thể tránh khỏi.

Tâm trạng Hồ lão phu nhân không tốt, bà uống hơn nửa chén trà nóng.

Chu thị thấy vậy bèn nhỏ giọng nói: “Chắc là tối qua mẫu thân suy nghĩ nhiều quá nên mới ngủ không ngon.”

Khúc Ngưng Hề hiểu, đi qua khuyên lão phu nhân: “Tổ mẫu nhớ cô mẫu ạ?”

Năm ngoái, Hoàng hậu là người phụ trách tiếp đãi mệnh phụ, mọi người triều bái, đón xuân tiếp phúc.

Lão phu nhân khó mà buông xuống được, bà thở dài và nói: “Cô mẫu của cháu chỉ đón năm mới có một mình, không biết nó sống thế nào rồi.”

Vì cân nhắc đến chuyện, trong phủ có một vị Thái tử phi tương lai, nên Hầu phủ không dám tùy tiện làm “chim đầu đàn”, không dám hỏi han quá nhiều chuyện ở lãnh cung, thậm chí là cũng không thường xuyên đưa đồ vào.

Hơn nữa, họ phải xem sắc mặt bệ hạ mà hành sự, bệ hạ còn đang nổi giận, người bên dưới nào dám ngang nhiên ngỗ nghịch?

Vả lại, không chừng bệ hạ thả Khúc Hoàng hậu ra như vậy là để cho bà ta phải chịu khổ, chẳng phải hình phạt của Bùi Tĩnh Lễ cũng đã đổi thành “bắt sống” rồi sao?

“Tổ mẫu không cần phải lo lắng…” Khúc Ngưng Hề nghĩ một chút rồi mới nói: “Vị trí Hoàng hậu của cô mẫu chưa bị phế truất, những cung nhân kia nào dám làm càn? Có khi họ còn phải e dè Hầu phủ chúng ta đấy.”

Hầu phủ cũng không xuống dốc, bởi vì bệ hạ đích thân ban hôn ước cho nàng, người ngoài ắt sẽ phải nể mặt.

“Tuy là nói như thế, nhưng ta sợ nó phải chịu uất ức.” Hồ lão phu nhân cũng cảm thấy mình đang đòi hỏi xa vời. Khúc Hoàng hậu vào lãnh cung, không lạnh không đói là đã tốt lắm rồi, sao bà còn có thể mong đợi vào việc Hoàng hậu được sống một cuộc sống vui vẻ nữa?

“Chút uất ức nhất thời không là gì cả…” Chu thị ở một bên tiếp lời: “Chỉ cần vẫn còn là Hoàng hậu nương nương, thì sau này Vãn Du gả cho Thái tử, ắt sẽ được sống trong những ngày tháng tốt đẹp.”

Bà ta không nói rõ ra hết, nhưng mọi người nghe và đều hiểu. Sau khi Thái tử đăng cơ, Khúc Hoàng hậu sẽ trở thành Thái hậu một cách “danh chính ngôn thuận”.

Hoàng đế không phế truất Thái hậu, sao nhi tử dám? Dù thù oán có lớn đến đâu, hắn cũng phải tôn kính Thái hậu.

Nhờ vào mặt mũi của Khúc Ngưng Hề, dù rằng có thể vị Thái hậu này sẽ không uy phong bằng các vị Thái hậu khác, nhưng chắc chắn là bà ta vẫn có thể sống trong hậu cung, cẩm y ngọc thực mà an hưởng tuổi già.

Lão phu nhân được khuyên như vậy thì cũng nghĩ thoáng hơn, chỉ cần không có tin xấu nào liên quan đến Bùi Tĩnh Lễ, thì việc Hoàng hậu cô đơn trong lãnh cung một chút cũng không đến mức quá khó chấp nhận.

Bà cũng hơi vui mừng vì đã quyết định đi đến Kỳ Bắc cùng Tam lang.

Nếu không, e rằng bà sẽ không thể chịu đựng được lâu, rồi lại không nhịn được mà nhờ cháu gái làm “thuyết khách”, để Thái tử ra mặt cầu xin, thả Hoàng hậu ra.

Chuyện khiến người ta khó xử như vậy… tốt nhất là đừng để cho Khúc Ngưng Hề mở lời làm gì, bởi vì bà biết, trong triều có rất nhiều người không coi trọng phủ An Vĩnh Hầu.

Lão phu nhân quyết định rời kinh để bản thân không nhất thời mềm lòng rồi lại chạy đi “bán rẻ” cái bản mặt già nua này.

Cần phải tiến cung sớm, Khúc Viên Thành tới thúc giục, thời gian nói chuyện phiếm cũng không còn, ông ta vội vàng đưa hai người ra cửa.

Khúc Ngưng Hề nhìn bọn họ rời đi, còn nàng thì quay về viện dùng bữa sáng.

Sau khi nàng ăn xong, trời cũng đã tỏ, Ánh Sở bảo nàng đi ngủ lại nhưng Khúc Ngưng Hề không còn thấy buồn ngủ nữa, nàng chờ tới trưa rồi mới nghỉ ngơi.

Nàng nhàn rỗi, lấy sổ sách kê khai của hồi môn của mình ra, sau đó thì đi đến bệ cửa sổ kiểm tra từng món.

Mùng Ba Tết, năm nay trong phủ, ngoài sự vui vẻ ra thì còn thêm cả nỗi buồn ly biệt.

Theo quy củ của Đại Hoàn, nam nữ có thể gặp mặt sau khi đính hôn, nhưng tốt nhất là không nên bước chân ra khỏi nhà trong vòng một tháng trước hôn kỳ.

Khúc Ngưng Hề cũng không có thời gian để ra ngoài dạo chơi, băng tuyết chưa tan, cảnh vật hiu quạnh, nàng cũng không có hứng thú.

Trong cung đang chuẩn bị cho ngày đại hôn của Thái tử, phủ An Vĩnh Hầu cũng có nhiều việc cần phải làm… Nào là chuẩn bị sính lễ, đồ cưới, thậm chí còn phải chuẩn bị kỹ càng cả về mặt lễ tiết, những việc này khiến cho nàng khá bận rộn.

Khúc Ngưng Hề kiểm tra sổ sách được một chốc, sau đó lại đi lục lọi hộp gương [*], lật qua lật lại, sau cùng, nàng đã tìm thấy quyển sách mà Bùi Ứng Tiêu đưa cho nàng mấy ngày trước.

[*] Ảnh minh hoạ hộp gương mình sẽ để cuối chương nhé.

Nàng chưa từng mở nó ra, tối hôm đó nàng đã lén lút nhét nó xuống dưới đáy hộp gương, vì nó chẳng khác gì một củ khoai lang nóng bỏng tay cả, nàng không muốn nhìn thêm lần nào nữa.

Sau bao nhiêu ngày trời, cuối cùng thì nàng cũng đã quên được, nhưng bây giờ nó lại xuất hiện.

Khúc Ngưng Hề đang muốn cất nó đi thì bên ngoài vang lên tiếng gõ nhẹ nhàng, Xuân Tước mỉm cười bước vào.

“Chuyện vui của tiểu thư sắp tới, phu nhân dặn nô tỳ đưa cái này cho người.”

“Cái gì?” Nàng quay đầu lại nhìn.

Xuân Tước là một người nhanh nhẹn, làm việc gì cũng không ngại ngùng, nàng ấy đặt một chiếc khăn tay nhỏ nhiều lớp lên mặt bàn rồi nhẹ nhàng mở ra.

Dưới lớp khăn là hai quyển sách nhỏ, nhìn vào độ dày của trang giấy là biết ngay rằng nó được in màu.

Khúc Ngưng Hề: “…”

Sao nhìn nó quen thế nhỉ?

Đúng như nàng đoán, Xuân Tước hạ thấp giọng, cười nói: “Tiểu thư có biết “động phòng hoa chúc” nghĩa là gì không? Sau khi cô nương được gả đi, điều cần phải ưu tiên hàng đầu không phải là xử lý ổn thoả các công việc lặt vặt trong phủ, mà là chung sống hài hòa với phu quân, tiếp đó là sinh con nối dõi.”

Về việc chung sống hài hòa như thế nào, đáp án đều nằm trong hai quyển sách này.

Xuân Tước đã thành thân vài năm, hài tử còn nhỏ, nàng ấy hơi xấu hổ khi nói về những chuyện này, nhưng vẫn thẳng thắn nói.

Nàng ấy cẩn thận dặn dò Khúc Ngưng Hề về tầm quan trọng của Đôn Luân chi lễ [*].

[*] Đôn Luân chi lễ: Một uyển ngữ chỉ quan hệ tình dục trong tiếng Trung. Người ta nói rằng những năm đầu thời Tây Chu, nam nữ rất lăng nhăng, nhưng Chu Công thấy điều này không thể chấp nhận được nên đã quy định không được quan hệ tình dục một cách tùy tiện trước khi kết hôn, trừ khi vào ngày cưới. Sau này người ta gọi đây là “Đôn Luân chi lễ”.

Nếu làm tốt chuyện này, thì hậu viện mới có thể bình yên, phu thê cũng có thể cầm sắt hoà minh [*], cử án tề mi. “Trói buộc” được trái tim của hắn thì mới có thể khiến hắn không còn tâm trí đâu mà nghĩ tới “hoa cỏ” bên ngoài.

[*] Cầm sắt hòa minh chỉ sự hoà hợp giữa tiếng đàn cầm và đàn sắt, là hình ảnh ẩn dụ mối quan hệ vợ chồng tốt đẹp.

Khúc Ngưng Hề nghe xong, chẳng trách tại sao Bùi Ứng Tiêu lại nói “Sớm muộn gì nàng cũng phải biết”, chẳng phải là chuyện đang diễn ra trước mặt nàng đây sao?

Nàng đã trải qua hai “cú sốc” rồi, cho nên hiện giờ, ngoài mặt nàng đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

Thậm chí là nàng còn nhớ tới vấn đề mà mình đã thảo luận với Đinh Tuyết Quỳ, bèn bày ra vẻ mặt nghiêm túc mà hỏi: “Có đau không?”

Câu hỏi thẳng thắn như thế này lại được thốt ra từ miệng tiểu nương tử, Xuân Tước không nhịn được mà ho khẽ một tiếng rồi trả lời: “Lần đầu sẽ đau, nhưng sau đó sẽ ổn thôi.”

Nghe được đáp án này, Khúc Ngưng Hề thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không quá khó chịu, nàng có thể làm được, đau một chút cũng có thể chịu đựng được.

Trên đời này, không có gì là dễ dàng cả, lập gia đình cũng vậy.

Xuân Tước thấy nàng nghe lọt tai, nàng ấy bèn nở nụ cười, nói: “Tiểu thư thông minh, người chỉ cần xem cái này một lần thôi thì chắc chắn là người có thể áp dụng được ngay. Người không cần phải xấu hổ, sau khi lập gia đình, phu thê ân ái là lẽ thường tình. Mọi người đều như thế cả.”

“Lẽ thường tình…” Khúc Ngưng Hề thì thầm: “Lúc chưa xuất giá thì phải giữ mình cẩn thận, vừa thành thân đã phải học để vận dụng ngay rồi sao?”

Mặc dù trước đây nàng không hiểu nhiều, nhưng nàng biết một điều, rằng, nếu nữ tử trong khuê phòng đợi gả mà tiếp xúc với những thứ này, để cho người bên ngoài biết được, thì thanh danh của nàng ấy sẽ bị hủy hoại, người người sẽ coi đó là một sự sỉ nhục.

Giống như một cánh cửa được canh phòng nghiêm ngặt, trong và ngoài cửa có những quy tắc khác nhau, nên việc tiếp xúc với thứ bên ngoài là tội lớn, thậm chí, chỉ liếc mắt thôi cũng không được.

Mà, sau khi bước vào bên trong cánh cửa, đó không chỉ là lẽ thường tình, mà các nàng còn phải nghiên cứu sự huyền bí đằng sau nó nữa.

——————

Chú thích bằng hình ảnh:

[*] Hộp gương

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.