Khúc Ngưng Hề bị Bùi Ứng Tiêu dắt tới trước bàn trang điểm, bị hắn ấn ngồi xuống chiếc ghế tròn, đối diện với chiếc gương lưu ly lớn.
Thực chất nó là một tấm gương bầu dục có mặt kính dài, có thể soi được trọn vẹn làn váy lẫn đôi giày của nàng.
Gương lưu ly khác với gương đồng, nó đắt tiền lại dễ vỡ, tuy nhiên, đúng là mặt gương lớn như vậy thì thuận tiện hơn rất nhiều, Khúc Ngưng Hề không chỉ có thể thấy rõ chính mình, mà nàng còn có thể nhìn thấy Bùi Ứng Tiêu bên cạnh qua gương.
Hắn mặc cẩm y đỏ rực, vòng eo hẹp gầy, một vị lang quân tuấn tú như thế kia, dù chỉ đứng yên không nói lời nào thì cũng đã đủ để khiến người ta không thể rời mắt.
Nhưng hắn không hề lạnh lùng, mà ngược lại, hắn rất hay mỉm cười, đôi mắt như suối nước trong, dáng vẻ đứng đắn nghiêm túc.
Hôm nay, trên đường đi, nàng nghe được không ít lời khen ngợi Thái tử gia, các đại cô nương và tiểu tức phụ đều cực kỳ nhiệt tình.
“Nàng cứ nhìn cô mãi thế.”
Bùi Ứng Tiêu hơi khom lưng, đích thân hắn tháo mũ phượng châu hoàn trên đầu nàng xuống.
Động tác có phần vụng về, nhưng lại chậm rãi, nhờ thế nên mới không khiến tóc của Khúc Ngưng Hề bị kéo đau.
Người có địa vị cao như hắn lại cúi đầu nhân nhượng trước người có địa vị thấp, Khúc Ngưng Hề nào dám để hắn làm cho mình, nàng nhỏ giọng nói: “Điện hạ, để Ngân Hạnh làm là được…”
Cơ bản là Ngân Hạnh quen với việc trang điểm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/choc-dong-cung-tieu-hoa-mieu/2714191/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.