Khúc Ngưng Hề nghe mà không hiểu.
Mặc dù bây giờ có thể xem nàng như là người “đọc nhiều sách vở”, nhưng số quyển sách kia lại không giải thích gì về thứ “tanh” kia cả.
Nàng chỉ mơ hồ cảm thấy, có lẽ mình lại bị Bùi Ứng Tiêu trêu chọc rồi.
Vị Thái tử này rất xấu xa, hắn chưa bao giờ giữ hình tượng quân tử trước mặt nàng.
Có đôi khi, nàng thấy hơi hâm mộ người khác, vì lúc nào Thái tử điện hạ cũng mang dáng vẻ “hoài châu uẩn ngọc” [*], giống như ánh trăng treo trên bầu trời vậy.
[*] Hoài châu uẩn ngọc : Thành ngữ, ẩn dụ cho tài năng và đức hạnh. Chỉ có thể nhìn mà không thể với tới, như ánh trăng bạc trong trẻo, lạnh lùng nhưng lại động lòng người. Còn thứ mà nàng nhìn thấy chỉ là một vầng trăng giả, thân là người biết rõ mọi chuyện, tâm tình của nàng có chút phức tạp. Có khẩu dụ của bệ hạ, hai người thuận lợi tiến vào lãnh cung. Có một lão thái giám dẫn đường cho bọn họ, sau khi Thái tử trưởng thành, hắn không được tùy tiện bước vào hậu cung. Mà, sở dĩ lãnh cung được gọi là “lãnh”, đương nhiên là vì nó nằm ở một góc yên tĩnh xa xôi trong hậu cung. Phải đi một lúc lâu mới đến được, Khúc Ngưng Hề ngẩng đầu nhìn, tấm biển ở cửa đề mấy chữ “Hồ Đàm Trai”. Bùi Ứng Tiêu chỉ bước vào sân chứ không tiến vào thêm nữa, hắn chắp tay đứng sang một bên rồi nói: “Có lẽ cô mẫu của nàng có chuyện muốn nói với nàng.” “Điện hạ không ngại sao?”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/choc-dong-cung-tieu-hoa-mieu/2714193/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.