Mông Dịch Hoài nói là muốn đợi Khúc Ngưng Hề hai năm, mới nói xong câu này thì đêm đó Lục Huấn Đình đã dẫn người đến, thừa dịp đêm tối mà đánh lén.
Gã bị người ta đánh mà trở tay không kịp, ngay khi phát hiện có người đánh lén, gã chọn chạy trốn ngay, không kịp đưa theo nữ quyến.
Nhưng mà, gã vẫn không quên mang theo Khúc Ngưng Hề.
Trước khi Khúc Ngưng Hề rơi vào hoàn cảnh này, nàng đang quấn y phục mà ngủ, tuy là ngủ nhưng mắt lại không dám nhắm chặt lại.
Lúc nàng đang mơ màng, bỗng nhiên có người vọt vào lều vải bắt nàng đi, tim nàng cũng vì hoảng sợ mà suýt chút nữa đã vọt ra ngoài.
Ngoài kia tiếng la hét vang trời, ánh đuốc chiếu sáng khắp khu rừng tối tăm vào ban đêm, nàng hoảng loạn lắm, rồi cứ thế mà bị người ta kéo đi.
Người của Mông Dịch Hoài cực kỳ dũng cảm, che chở thiếu chủ vào sâu trong rừng rậm, mượn bóng tối che đi ánh trăng sáng, tìm đường chạy thoát thân từ trong chỗ chết.
Ngọn núi này quá lớn, tuy Lục Huấn Đình đã mượn thêm người của phủ nha Vụ Cương đến bao vây, nhưng đương nhiên là khó lòng chu toàn mọi chuyện. Nha dịch bình thường không phải là đối thủ của chúng.
Mông Dịch Hoài chạy thoát, nhưng người theo gã đã sa lưới không ít, chúng đều bị trói lại giam vào đại lao, chờ bị thẩm vấn.
Khúc Ngưng Hề không chạy nổi đường núi ban đêm, trong rừng có quá nhiều cây cỏ có gai, hơn nữa, nàng còn không thấy rõ.
Chưa chạy được mấy bước, nàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/choc-dong-cung-tieu-hoa-mieu/2714232/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.