Có lẽ vì muốn giữ thể diện nên tiểu cô nương này không muốn thừa nhận hành vi “thất thố” ấy của mình. Lục Huấn Đình cũng không ép nàng quá đáng, mà hắn chuyển sang nói về chuyện khác.
Tuy hắn đã cứu nàng, nhưng hắn không có ý định sẽ trở về Vụ Cương hay đưa nàng đến thành Phủ Dương ngay.
Hắn còn muốn ở lại sơn cốc Đại Lam này thêm một khoảng thời gian.
“Vì sao thế?” Khúc Ngưng Hề không hiểu.
“Còn một số việc.” Hắn đã trả lời như thế.
Khúc Ngưng Hề đưa mắt nhìn hắn, suy đoán: “Là vì Hoài Ý Vương à?”
“Cô nương cũng biết Hoài Ý Vương sao?” Lục Huấn Đình đưa mắt nhìn sang.
Khúc Ngưng Hề bĩu môi nói: “Có nghe bọn chúng nhắc đến một lần, chẳng lẽ nào… chúng đang muốn phục dựng tiền triều à?”
“Phục dựng?” Lục Huấn Đình buồn cười bởi từ này, hắn không nhịn được mà nói: “Tiền triều không có người nào trong hoàng tộc mang họ Mông cả.”
Đúng thật là không có, những gì mà Khúc Ngưng Hề biết về Hoài Ý Vương đều chỉ từ những vở kịch trên sân khấu, vở kịch tiêu biểu có tên là “Hoài Ý sẵn sàng chịu chết”, kể về nỗi tiếc nuối khi ông ta khởi binh thất bại và bị xử tử.
Cho nên… mục đích của đám người Mông Dịch Hoài này là gì? Khúc Ngưng Hề cũng không nữa.
Thấy nàng tò mò, Lục Huấn Đình cũng không thừa nước đục thả câu thêm nữa, nói thẳng cho nàng biết: “Là vì truyền thuyết về kho báu.”
“Hả?” Khúc Ngưng Hề không ngờ đến nguyên nhân này.
Trong dân gian có lời đồn, trong tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/choc-dong-cung-tieu-hoa-mieu/2714233/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.