Nhìn phản ứng của các fan, Trịnh An Như cùng với Vương Hạo Quân đều thở ra một hơi.
"May là Trịnh An Như có cách!" Vương Hạo Quân tỏ ra rất hài lòng.
Giám đốc quan hệ công chúng (PR) cũng xúc động: "Dù sao thì cô ta cũng được coi là một trong những người hiểu Ninh Tịch rõ nhất, tất nhiên sẽ biết tử huyệt của Ninh Tịch ở đâu!"
Lúc này trong hội trường vẫn là một mảnh im ắng như như cũ.
Không biết qua bao lâu...
Bầu không khí càng ngày càng nặng nề, giống như sự bình yêu trước cơn bão lớn.
"Thật xin lỗi... để mọi người lo lắng, để mọi người chờ đợi quá... lâu như vậy..."
Dưới sân khấu các fan vẫn lặng ngắt như tờ.
"Rất nhiều chuyện... tôi không biết nên mở miệng nói như thế nào..."
"Tôi... vậy để tôi hát cho mọi người nghe đi!" Ninh Tịch ngẩng đầu lên mỉm cười thật nhẹ nhàng nhưng trong mắt lại chất chứa ngàn vạn sự đau đớn.
Vẫn không có người lên tiếng.
Ninh Tịch nghiêng đầu nhẹ nhàng nói với Từ Thao mấy câu, vẻ mặt của anh ta hơi do dự một chút nhưng sau vẫn gật đầu rời đi.
Đám người Trịnh An Như cũng chẳng thèm ngăn cản mà chỉ lạnh mắt liếc nhìn, ha ha, lúc này rồi mà còn muốn hát? Định di dời đi sự chú ý sao? Đúng là trò cười! Chẳng lẽ cô ta muốn đổi nghề qua làm ca sĩ?
Cô ta làm sao có thể xoay mình được chứ! Mà cứ cho là xoay được đi nữa thì bọn họ cũng có cách lật lại! Còn không chống mắt lên mà nhìn xem sân khấu ngày
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/choc-tuc-vo-yeu-mua-mot-tang-mot/336514/chuong-1844.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.