Khoảnh khắc Lục Cảnh Lễ vừa ấn mở đoạn ghi âm đó thì cả căn phòng lập tức tràn ngập tiếng thở dốc nặng nề của cả nam lẫn nữ xen lẫn cùng tiếng thân thể va vào nhau.
Dù chỉ có tiếng động nhưng tất cả mọi người có mặt ở đây đều là người trưởng thành, thoáng cái đã nghe ra hai người nọ đang làm cái gì.
"Thằng nhóc đáng chết này, con bật cái gì đó hả!" Nhan Như Ý tức giận lườm Lục Cảnh Lễ.
Quan Tử Hào ngồi phía đối diện lúc ban đầu còn coi như đang xem kịch vui, nhưng nghe một hồi thì sắc mặt liền đột ngột thay đổi, không thể tin nổi mà nhìn về phía Tô Dĩ Mạt đang rúm ró trong góc.
Đúng lúc Nhan Như Ý đang định ngăn Lục Cảnh Lễ không cho anh bật tiếp cái đoạn ghi âm đó nữa thì trong điện thoại bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc…
"Chậc, không yên lòng đến thế à… làm sao? Dụ dỗ được Lục Đình Kiêu rồi thì không thèm để ý đến tôi nữa hả? Cô nên nhớ cho kỹ, cô chỉ là một thứ hàng dởm thôi, thế mà lại còn tự coi mình là "chính chủ" thật? Cái dáng vẻ này của cô, ngoại trừ bản mặt này ra thì đúng là xách giày cho Ninh Tịch cũng không xứng!"
"Những việc mà anh bảo tôi làm tôi đều làm cả rồi, để giá họa cho Ninh Tịch, tôi ngủ với bao nhiêu người như thế, thậm chí cả một thằng đầu bếp cũng phải hầu hạ, tại sao anh còn không buông tha cho tôi? Tôi không muốn làm việc cho anh nữa!"
"Chà! Lục Đình Kiêu mới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/choc-tuc-vo-yeu-mua-mot-tang-mot/336632/chuong-1726.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.