"Không... không phải đâu phu nhân… Chuyện không phải như ngài thấy đâu… Mặc dù… nhưng cũng không chắc là… chết rồi." Hình Võ không biết nên nói ra sao.
Ai cũng biết gặp chuyện kinh khủng như vậy thì khả năng hai người còn sống là rất nhỏ, nhất là cô gái kia.
"Tiểu Bảo của tôi chết rồi… Cháu trai ngoan của tôi… Tiểu Bảo chết rồi…" Đôi mắt của Nhan Như Ý trống rỗng lầm bầm câu này liên hồi.
"Tôi hại… là tôi hại… là tôi hại chết Tiểu Bảo… tại sao tôi lại muốn ôm Tiểu Bảo từ chỗ Ninh Tịch… nếu lúc đó là Ninh Tịch ôm Tiểu Bảo… chắc chắn Tiểu Bảo sẽ không bị cướp… là tôi không ôm chặt Tiểu Bảo… là tôi khiến Tiểu Bảo bị cướp mất… là tôi hại Tiểu Bảo… là tôi giết cháu trai tôi… là tôi…"
Nhan Như Ý gào khóc đến lạc giọng, không ngừng tự đấm ngực mình, nghẹn ngào không thở nổi: "Bà nội hại con rồi… là bà nội hại con… Tiểu Bảo của bà…"
Lục Sùng Sơn ra sức ôm lấy vợ: "Như Ý! Như Ý! Thôi! Không phải lỗi của bà! Không phải lỗi của bà nghe chưa? Là tôi… mọi chuyện đều vì tôi mà ra… có sai thì cũng là tôi của tôi… tôi xin lỗi… tôi xin lỗi… tôi có lỗi với mọi người… có lỗi với Tiểu Bảo…"
"Chú, dì… chuyện gì thế này?" Ngoài cửa truyền đến tiếng của Quan Tử Dao, theo sau còn có bố, mẹ và anh trai của cô ta.
Nhan Như Ý vừa thấy Quan Tử Dao thì đôi mắt lập tức tràn đầy oán hận, bà đẩy Lục Sùng Sơn ra, sau đó lao về phía Quan Tử
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/choc-tuc-vo-yeu-mua-mot-tang-mot/336654/chuong-1704.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.