Tuy giọng Hàn Phi không lớn, nhưng mọi người trong phòng đều nghe thấy.
Phòng bao lập tức rơi vào một bầu không khí im lặng đáng sợ.
Lạc Ninh liếc nhìn Lục Viễn Chinh – đối phương vẫn giữ bộ dạng thản nhiên, dường như chẳng hề để tâm đến lời nói của Hàn Phi.
Hàn Lăng Phong trừng mắt liếc con gái, cố tình ho khẽ một tiếng, rồi nâng chén trà mời Ngụy sư phụ và Lạc Ninh:
“Nào, Ngụy sư phụ, bác sĩ Lạc, rất vui được gặp hai người. Bác sĩ Lạc là vợ của Thừa Uyên, lại là học trò của Ngụy sư phụ, vậy là chúng ta đều là người một nhà. Đã là người một nhà thì đừng khách sáo, lát nữa cứ ăn nhiều vào.”
Từ Đông Nguyệt mỉm cười phụ họa:
“Đúng đó. Có thể hai người chưa biết, nhưng nhà hàng này vợ chồng tôi cũng đầu tư một phần, xem như là nửa chủ nhân. Thích ăn gì thì cứ gọi, không cần ngại.”
Ngụy Tông gật đầu:
“Tốt, vậy tôi sẽ không khách sáo.”
Hàn Lăng Phong hỏi:
“Ngụy sư phụ, việc chuẩn bị phòng châm cứu của ngài thế nào rồi? Có nhận đầu tư không? Nếu cần, tôi cũng muốn góp một phần.”
Ngụy Tông:
“Cảm ơn Chủ tịch Hàn. Việc này là do Thừa Uyên và Lạc Ninh phụ trách, tôi chỉ lo chữa bệnh khi khai trương.”
Hàn Lăng Phong liền nhìn sang Lạc Ninh.
Lạc Ninh cười xin lỗi:
“Cụ thể thì cháu cũng không nắm rõ lắm, phải hỏi anh Thừa Uyên mới biết.”
Từ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chong-cuoi-voi-la-canh-sat-ngam/2979149/chuong-276.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.