Về đến nhà, Trì Húc để ba mẹ dẫn Vương Dung lên lầu lấy hành lý.
Sau đó anh lái xe theo, đưa Vương Dung đến căn nhà cũ.
May là đồ đạc ở nhà cũ vẫn còn nguyên, Hạ Bình Xuân lấy bộ chăn ga từ tủ ra trải giường cho cô.
Bà cũng giao chìa khóa nhà cho Vương Dung, dặn dò vài câu rồi cùng chồng và con trai rời đi.
Chờ cả nhà họ Trì rời khỏi, Vương Dung ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, nhìn quanh căn nhà cũ với vẻ mặt không vui.
Đây là kiểu nhà tập thể cũ kỹ, xây từ ngày xưa, hầu như chẳng sửa sang gì, trong không khí còn vương mùi ẩm mốc và cũ nát.
So với tòa nhà căn hộ của Diệp Tử, quả thật kém xa một trời một vực.
Cô không ngờ Diệp Tử lại không chừa cho mẹ chồng chút thể diện nào, dứt khoát đuổi cô ra khỏi nhà.
Vương Dung nuốt không trôi cục tức này. Dù có phải bám trụ ở Bắc Lĩnh suốt đời, cô cũng phải phá cho bằng được cuộc hôn nhân giữa Diệp Tử và Trì Húc.
Còn Diệp Tử, cứ ngỡ dọn được “Phật sống” đi là có thể yên ổn. Tâm trạng cô tốt lên đôi chút, nhưng vẫn không muốn để ý đến Trì Húc.
Hai người về đến nhà, cô lấy đồ đi tắm rồi chui vào giường ngủ.
Trì Húc vốn định cùng vợ tắm uyên ương, nào ngờ lại bị cô nhốt ở ngoài cửa phòng tắm.
Đợi đến khi anh tắm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chong-cuoi-voi-la-canh-sat-ngam/2979302/chuong-429.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.