Trong ánh mắt Chung Giai lóe lên tia nghi hoặc, nhưng chị ấy cũng không hỏi thêm gì nữa.
Lúc về đến phòng làm việc, máy tính trên bàn làm việc của tôi đã lắp xong rồi, đã trong trạng thái mở khởi động rồi.
“Khương Kha, hôm nay là ngày đầu tiên em đến, làm quen với công ty chúng ta trước đã.” Chung Giai đem từ chiếc bàn ngoài cửa đến một quyển sổ tuyên truyền, chỉ vào địa chỉ trang web trên đó, “Đây là trang web chính thức, em làm quen trước đi, ba ngày sau, chị sẽ dẫn em đến tổ dự án, chính thwusc giao việc cho em.”
Tôi lập tức gật đầu: “Cảm ơn chị Giai.”
Nửa tiếng sau Trác tiên sinh gọi đến, lúc tôi nhìn thấy ba chữ “Trác tiên sinh” trên màn hình, chỉ có cảm giác tim đập trật nhịp, nghĩ đợi lát nữa phải đổi ngay ba cái chữ này đi.
Nếu không nhỡ ai nhìn thấy, thì rắc rối to.
Tôi vê vê cái điện thoại, bước thật nhẹ ra khỏi phòng làm việc, đi ra hành lang, lúc đó mới nhận điện thoại.
“Chú.”
Tôi xưng hô với anh ấy cô đặc một chữ như vây, xưng hô như vậy rất tốt, chẳng ai có thể nghe ra đó là ai.
Lập tức tôi nghe thấy tiếng anh ấy cười khẽ.
“Em đang trong phòng làm việc à?” anh ấy hỏi.
“Em đang ngoài hành lang.” tôi nói.
“Vẫn quen chứ? Máy tính đã lắp cho em chưa? Làm quen với các đồng nghiệp mới rồi chứ?”
“Lắp rồi ạ, các đồng nghiệp rất tốt, vừa dẫn em đến các bộ phận khác làm quen với mọi người nữa.”
“Ồ? Bộ phận nào cũng đi hả?”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chong-ho-vo-tam/1510991/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.