Mẹ của Mục Diên Nghi là Tống Dao vội vàng đỡ lấy Mục Kiến Đông, vừa khuyên ông bớt giận vừa nhẹ nhàng nói: "An An là một đứa trẻ rất tốt."
Ông nội đột nhiên ngừng lại một nhịp, giọng đổi hẳn: "An An?! Nó tên là An An?!"
Mục Diên Nghi đương nhiên nhìn ra được ánh mắt của ông nội, không những không lùi mà còn nắm tay Hạ Túy An kéo lên phía trước, ra hiệu cho cậu gọi người.
Nhà Hạ Túy An từ trước đến giờ không gọi ông nội là "ông nội", nên cậu khẽ cúi đầu nói với Mục Kiến Đông: "Cháu chào ông ạ."
Một câu "ông" ấy khiến tim Mục Kiến Đông khẽ run lên, sống lưng vốn thẳng tắp bỗng hiện lên vài phần cô quạnh, làm Hạ Túy An đứng bên nhìn mà suýt chút nữa há hốc mồm.
Tiệc mừng thọ còn chưa chính thức bắt đầu, bọn họ đứng ở một góc, đã thu hút không ít ánh mắt. Mục Kiến Đông tuy đang rất tức giận, nhưng vẫn là người coi trọng thể diện, ông hít sâu một hơi, rồi thấp giọng mắng Mục Diên Nghi: "Con muốn ông tức chết tại đây cho xong phải không?!"
Mục Diên Nghi bình tĩnh đáp: "Ông là người có phúc phần sống lâu như núi Nam, còn rất nhiều điều may mắn đang đợi phía trước. Ông vẫn thường bảo đàn ông phải lập gia đình, xây dựng sự nghiệp mới là đại sự của đời người. Bây giờ con đã kết hôn, sự nghiệp cũng xem như có chút khởi sắc, ông có thể yên tâm rồi."
Người suốt ngày giục anh lấy vợ quả thực là ông, nhưng ông giục lại là vì người khác.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chong-toi-sieu-giau-tac-tac-dai-vuong/2784818/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.