Kỷ Thời Đình cảm thấy nếu câu trả lời của anh là không, người phụ nữ này nhất định sẽ nhào lên cắn anh một cái.
Anh khẽ cười một tiếng, phủi phủi nước trên áo khoác: “Chỉ là áo khoác bị ướt thôi, không bị cảm lạnh đâu.”
Giọng nói của người đàn ông vừa dứt, Diệp Sanh Ca liền cảm thấy một luồng khí nóng xộc thẳng lên mắt.
Lăng Vũ Đồng lại lộ ra vẻ vui mừng: “Đúng vậy. Thời Đình, anh cởi áo khoác ra đi, em giúp anh treo lên, lát nữa là khô ngay.”
Kỷ Thời Đình lộ ra vẻ trầm ngâm.
Diệp Sanh Ca thấy vậy chỉ cảm thấy trái tim như bị ai đó hung hăng siết chặt, khó chịu đến mức gần như không thể thở nổi.
Có lẽ là do thái độ của người đàn ông này quá mức dứt khoát, có lẽ là do ảo giác mà anh mang đến cho cô, cô chưa bao giờ cho rằng anh sẽ từ bỏ cô để chọn Lăng Vũ Đồng, nhưng cô không ngờ, anh lại thật sự do dự.
Khoảnh khắc đó, trong lòng cô không chỉ có tức giận mà còn có sự hoang mang và sợ hãi to lớn.
Kỷ Thời Đình nhìn sắc mặt tái nhợt và đôi mắt mở to của cô, trong lòng mềm nhũn, đang định lên tiếng không ngờ Diệp Sanh Ca lại một lần nữa nhấc ấm trà lên, mở nắp, ồ ạt đổ hết nước trà trong ấm lên người anh.
Lần này, áo khoác, áo len cashmere bên trong và cả quần của Kỷ Thời Đình đều bị ướt sũng, trên áo len còn dính vài lá trà, nước nhỏ giọt xuống, trông thật chật vật.
“A!” Lăng Vũ Đồng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chong-yeu-oi-em-muon-lam-nung/2772618/chuong-356.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.