Ánh đèn đường chiếu xuống, tạo ra bóng hai người ôm nhau, gắn kết như thể sẽ không bao giờ rời xa. Cả thế giới tĩnh lặng, dường như thời gian đã ngừng trôi tại khoảnh khắc này.
Diệp Sanh Ca không kiềm được nghĩ, nếu thời gian thật sự có thể dừng lại ở khoảnh khắc này thì tốt biết bao.
“Còn lạnh không?” Bàn tay nóng rực của người đàn ông luồn vào tóc cô, giọng trầm ấm đầy dịu dàng.
Diệp Sanh Ca khẽ lắc đầu, bỗng nhiên cất tiếng nghẹn ngào: “Kỷ Thời Đình.”
“Ừ?”
“Anh… định bao giờ mới khôi phục ký ức?”
“Chuyện này, anh làm sao kiểm soát được.” Giọng anh nghe có vẻ khó hiểu, “Câu hỏi của em thật kỳ lạ.”
Diệp Sanh Ca cạn lời.
“Yên tâm, mất trí nhớ cũng không cản trở anh ngủ với em.” Anh bỗng cười khẽ, nắm lấy hai tay cô, “Chúng ta về nhà thôi.”
…
Phòng ngủ của Diệp Sanh Ca có phòng vệ sinh và phòng tắm riêng.
Cô tắm xong bước ra, liền thấy Kỷ Thời Đình đang ngồi bên mép giường, trong tay nắm chặt một sợi dây chuyền, đôi môi mỏng mím chặt, ánh mắt đầy thâm trầm.
Nghe thấy tiếng động, anh thản nhiên ném sợi dây chuyền xuống đất, ngẩng đầu nhìn cô, yết hầu khẽ chuyển động, giọng nói đã nhuốm chút khàn khàn của dục vọng: “Lại đây.”
Người đàn ông đã tắm trước đó, đôi mày đen sắc nét, nụ cười ấm áp nhưng lười biếng. Anh mặc áo choàng tắm, dây lưng buộc lỏng lẻo, cơ bụng rắn chắc thoáng ẩn hiện.
Trong khoảnh khắc đó, Diệp Sanh Ca bỗng cảm thấy mơ hồ. Cảnh tượng này tại biệt thự Thiên Phàm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chong-yeu-oi-em-muon-lam-nung/2772847/chuong-539.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.