Diệp Sanh Ca lúc này đã vô cùng yếu ớt, thêm vào đó cú đẩy của Trình Hâm Nguyệt rất mạnh khiến cô mất thăng bằng, loạng choạng ngã về phía sau. Nghĩ đến đứa bé trong bụng, đôi mắt cô lóe lên một tia hoảng sợ, theo phản xạ, cô vội vàng vươn tay với lấy thứ gì đó để giữ thăng bằng. Lâm Nhiễm giữ chặt tay còn lại của cô, cố sức kéo, nhưng tình thế quá bất ngờ, không thể nào ngăn lại được. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Lâm Nhiễm nghiến răng, buông tay Diệp Sanh Ca và lao người xuống sàn.
“A!” Lâm Nhiễm kêu lên một tiếng đau đớn, ngay sau đó Diệp Sanh Ca cũng ngã xuống, đè lên người cô ấy.
Hai người ngã dúi dụi vào nhau, rõ ràng cú ngã khá đau, nhưng may mắn thay Lâm Nhiễm đã kịp làm đệm đỡ phần lớn cú va chạm. Dù vậy, sắc mặt Diệp Sanh Ca vẫn tái nhợt, đôi tay cô vô thức đặt lên bụng, rõ ràng là vô cùng hoảng sợ.
Cảnh tượng này lọt vào mắt Kỷ Thời Đình, người vừa mới đến. Dù cách xa, anh không thể làm gì ngoài việc đứng nhìn cô ngã. Trong khoảnh khắc đó, trái tim anh như ngừng đập.
“Sanh Ca!” Tiếng gọi của anh khàn đặc, xen lẫn sự kinh hoàng và phẫn nộ.
Diệp Sanh Ca vẫn còn trong cơn sợ hãi, hoàn toàn không nghe thấy tiếng gọi. Cô cố gắng muốn đứng dậy nhưng tay chân yếu ớt, không thể tự làm được.
Nhưng Lâm Nhiễm thì nghe thấy. Cô ấy vô thức lẩm bẩm: “Ngài Kỷ?”
Ngài Kỷ?
Trình Hâm Nguyệt nghe thấy ba chữ này, lập tức quay đầu lại. Người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chong-yeu-oi-em-muon-lam-nung/2774203/chuong-659.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.