Lâu Nghiên bỗng thu hồi trường kiếm, cúi người xuống nhìn Tô Vãn, cười tuyệt mị: "Đây là ngươi tự tìm đường chết!"
"Đúng không." Tô Vãn thản nhiên đáp lại, xoay người kéo Thủy Nguyệt đang quỳ trên mặt đất, thanh âm ôn hòa nói: "Tứ tiểu thư mệt mỏi, phiền toái hai vị tỷ tỷ không quấy rầy."
Lâu Nghiên hừ lạnh một tiếng, kéo tay của Lâu Tự liền xoay người rời đi, Lâu Tự lại ủy khuất nói: "Tỷ, chẳng lẽ tiện nghi như vậy cho tiện nhân này!"
"Để cho nó sống lâu thêm mấy ngày đi." Con ngươi Lâu Nghiên liếc mắt một cái nhìn chỗ lúc nãy Tô Vãn đứng, trong đáy mắt tất cả đều là khinh thường cùng lãnh ý.
Nhìn bóng dáng hai người xa dần, Thủy Nguyệt sợ hãi giữ chặt tay Tô Vãn hỏi: "Tiểu thư, người thật sự muốn đi thi đấu sao? Cho tới nay, người đều là tay trói gà không chặt, làm sao có thể đánh thắng được Đại tiểu thư."
Tô Vãn ngáp một cái ngồi vào trên tảng đá gần vườn hoa, nhìn Thủy Nguyệt hỏi: "Làm sao? Coi thường tiểu thư ngươi thế này, thu thập nữ nhân sẽ dùng thủ đoạn như vậy."
Thủy Nguyệt khó hiểu lắc đầu: "Thật sự thi đấu sao, người muốn làm sao bây giờ?"
Tô Vãn vỗ vỗ bả vai của Thủy Nguyệt, "Không cần nghĩ nhiều như vậy, Tứ tiểu thư biết xử lý như thế nào, ngoan, đi làm chút thức ăn đi. Ta thật sự rất đói bụng." sau khi vùng vẫy trong nước, cảm giác bụng rỗng này, thật sự không quá thoải mái.
Thủy Nguyệt vâng một tiếng, liền đi làm thức ăn cho Tô Vãn.
Ngày tiếp theo,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chu-mau-manh-nhat/913067/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.