"Quản! Gia! Lưu! !"
Giọng nói lạnh lẽo như băng đá, quản gia Lưu cứng người, "Cậu chủ, bây giờ khoa học phát triển, bệnh sinh lý có thể chữa được, cậu đừng tự ti, bệnh tâm lý mới khó chữa..."
Phó Kinh Nghiêu từ từ quay đầu lại nhìn ông ta, trong đôi mắt đen thẳm ấy chất chứa cơn bão giận dữ, gương mặt lạnh lùng đến tột độ.
"Tháng này ông mất thưởng rồi!"
Quản gia Lưu đứng sững sờ ở cửa, chiếc túi đen rơi xuống đất vang lên tiếng "cạch" giòn tan.
Rắc! !
A! Đó là tiếng trái tim ông ta tan vỡ.
Sự nghiệp quản gia của ông ta đang phải đối mặt với thử thách lớn nhất, quản gia Lưu tự cổ vũ bản thân.
Chỉ là một tháng tiền thưởng thôi mà, bớt mua một chiếc đồng hồ Rolex là được rồi.
Không sao đâu, không sao đâu! Không! Sao! Đâu! !
Phải nhanh chóng nghĩ cách, giúp cậu chủ giữ trái tim của mợ chủ lại.
Nếu cậu chủ không chịu uống thuốc, vậy thì... hì hì hì.
...
Lâm Khê đi tàu điện ngầm đến Thần Toán Đường, lâu lắm rồi cô mới đi tàu, cảm thấy hơi không quen.
Hôm nay là thứ ba, trên tàu điện ngầm đông nghẹt người, chen chúc đến mức không có chỗ trống nào.
Lâm Khê nắm lấy cây sắt lạnh lẽo, ngẩn ngơ, tâm trạng cực kỳ tồi tệ.
Cô ôm ngực, tại sao mình không vui nhỉ?
Chỉ là một nụ hôn thôi mà, khí tím trên người cô càng đậm hơn, trong hai ba tháng không cần lo bị sét đánh, lẽ ra phải vui mới đúng.
Vui lên nào, Khê Khê.
Trong đầu cô lại hiện ra gương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chu-tich-phu-nhan-lai-bay-sap-boi-roi/2716214/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.