Trình Lâm cũng chỉ thất thố như vậy trong một giây lát.
Sau đó cô ta liền đẩy Kỷ Phồn Âm ra, đi vào toilet để trang điểm lại.
Kỷ Phồn Âm lên tiếng chào tạm biệt Lệ Minh Nguyệt: "Tôi phải đi rồi."
"Trao đổi phương thức liên lạc đi." Lệ Minh Nguyệt lấy điện thoại di động ra, "Tôi có một dự cảm, về sau chúng ta sẽ còn liên lạc lại."
Kỷ Phồn Âm chợt nghĩ đến một chuyện nghe có vẻ không đúng lúc lắm, kiểu như phụ huynh trong nhà kiện công ty trò chơi vì con cái của bọn họ lén lút bắt chước theo trò chơi đó vậy.
Nhưng cô vẫn trao đổi phương thức liên lạc với Lệ Minh Nguyệt.
Trước khi định rời đi, Kỷ Phồn Âm nhìn ra ngoài cửa một cái, nơi đó đã không còn Bạch Trú nữa.
"Cô tìm cái gì?" Lệ Minh Nguyệt hỏi.
"Mèo hoang." Kỷ Phồn Âm nói.
Lệ Minh Nguyệt cũng nhìn thoáng qua ngoài cửa.
Sau đó cô ta nói sang một chủ đề khác: "Anh tôi vừa mới ra ngoài tìm cô, các người cũng đã nói chuyện với nhau rồi đúng không. Vậy cho tôi hỏi một câu, anh ấy cũng biết chuyện mà cô vừa mới thừa nhận rồi đúng không?"
"Ở trong tình huống này, dù tôi có nói cho anh ta biết, anh ta cũng sẽ không tin."
"Cũng đúng." Lệ Minh Nguyệt như có điều suy nghĩ, sau đó lắc lắc điện thoại, "Tôi còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, không tiễn cô được."
Kỷ Phồn Âm cười cười: "Nhà nào cũng có nỗi khó xử riêng."
"Cô nói đúng." Lệ Minh Nguyệt gật gật đầu.
...
Đưa mắt nhìn bóng lưng tiêu sái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuc-nghiep-the-than-luong-gio-muoi-van/1058236/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.