Sau ngày nghỉ dài hạn, con người rất dễ lười biếng.
Kỷ Phồn Âm cảm nhận được rõ ràng cái giáo huấn đau đớn thê thảm này.
Cô không thể rời giường được tuy báo thức đã vang lên rất lâu, thời gian vốn dĩ rất dư dả sắp trở nên bận rộn, dẫn đến việc cô không thể không nhịn đau mà cắt đứt thời gian ăn điểm tâm của mình, lúc ra cửa cũng chỉ ăn hai mảnh bánh mì nướng còn nóng mà thôi.
―― nhưng hai mảnh bánh mì nướng này vốn dĩ không thể no được.
Kỷ Phồn Âm vô cùng phiền muộn chờ ở nơi mà Tống Thì Ngộ đã hẹn trước, nhìn thời gian chỉ còn lại hai phút, khẽ thở dài: Không kịp đi đến cửa hàng giá rẻ mua chút đồ ăn rồi.
Kỷ Phồn Âm cau mày cúi đầu sờ lên bụng của mình, lại đè lên dạ dày, cảm giác hai mảnh bánh mì nướng dường như còn có thể chịu đựng một hồi.
Thực sự không được, đợi lát nữa sẽ bảo "Kỷ Hân Hân" nói với Tống Thì Ngộ là cô ta đói bụng, sau đó dừng lại ăn điểm tâm.
Ven đường, một chiếc xe ngừng lại, cạch một tiếng.
Kỷ Phồn Âm giương mắt lên nhìn, nhìn thấy một chiếc xe con xa lạ.
Cửa sổ xe ở ghế lái phụ hạ xuống, cô đã nhìn thấy mặt Tống Thì Ngộ.
―― người này lại đổi một chiếc xe mới không ai biết đến.
Lo lắng Kỷ Hân Hân phát hiện à?
Đối với kẻ có suy nghĩ phức tạp, bi.ến th.ái như Tống Thì Ngộ, Kỷ Phồn Âm lười truy đến cùng.
Có lẽ Tống Thì Ngộ chỉ đơn giản muốn đổi cái xe
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuc-nghiep-the-than-luong-gio-muoi-van/1058283/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.