🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Sau ngày nghỉ dài hạn, con người rất dễ lười biếng.
Kỷ Phồn Âm cảm nhận được rõ ràng cái giáo huấn đau đớn thê thảm này.
Cô không thể rời giường được tuy báo thức đã vang lên rất lâu, thời gian vốn dĩ rất dư dả sắp trở nên bận rộn, dẫn đến việc cô không thể không nhịn đau mà cắt đứt thời gian ăn điểm tâm của mình, lúc ra cửa cũng chỉ ăn hai mảnh bánh mì nướng còn nóng mà thôi.
―― nhưng hai mảnh bánh mì nướng này vốn dĩ không thể no được.
Kỷ Phồn Âm vô cùng phiền muộn chờ ở nơi mà Tống Thì Ngộ đã hẹn trước, nhìn thời gian chỉ còn lại hai phút, khẽ thở dài: Không kịp đi đến cửa hàng giá rẻ mua chút đồ ăn rồi.
Kỷ Phồn Âm cau mày cúi đầu sờ lên bụng của mình, lại đè lên dạ dày, cảm giác hai mảnh bánh mì nướng dường như còn có thể chịu đựng một hồi.
Thực sự không được, đợi lát nữa sẽ bảo "Kỷ Hân Hân" nói với Tống Thì Ngộ là cô ta đói bụng, sau đó dừng lại ăn điểm tâm.
Ven đường, một chiếc xe ngừng lại, cạch một tiếng.
Kỷ Phồn Âm giương mắt lên nhìn, nhìn thấy một chiếc xe con xa lạ.
Cửa sổ xe ở ghế lái phụ hạ xuống, cô đã nhìn thấy mặt Tống Thì Ngộ.
―― người này lại đổi một chiếc xe mới không ai biết đến.
Lo lắng Kỷ Hân Hân phát hiện à?
Đối với kẻ có suy nghĩ phức tạp, bi.ến th.ái như Tống Thì Ngộ, Kỷ Phồn Âm lười truy đến cùng.
Có lẽ Tống Thì Ngộ chỉ đơn giản muốn đổi cái xe mới, có lẽ anh ta chỉ không muốn mất đi con chó li.ếm chân mình, hoặc là muốn che giấu gì đó... Kỷ Phồn Âm đều không quan tâm.
Chỉ cần còn có thể thu tiền được ở chỗ Tống Thì Ngộ, chỉ cần Kỷ Phồn Âm đồng ý kiếm số tiền này, anh ta còn có thể làm khách hàng của cô.
Thế là Kỷ Phồn Âm buông cái tay che ở trên dạ dày xuống, treo lên nụ cười kinh doanh giơ tay về phía Tống Thì Ngộ, đi về phía xe của anh ta.
Tiến vào ghế lái phụ, Kỷ Phồn Âm đeo dây an toàn lên, thuận miệng hỏi: "Hôm nay chúng ta đi đâu thế?"
"Em muốn đi nơi nào?" Tống Thì Ngộ hỏi lại.
Kỷ Phồn Âm nghĩ thầm, đây chính là anh hỏi đó nha.
Cô chắp tay trước ngực nở một nụ cười vui mừng: "Em có thể chọn địa điểm sao? Quá được rồi! Vậy có thể tìm một nơi ăn điểm tâm trước hay không? Em đi gấp, còn chưa kịp ăn cơm nữa."
Kỳ thật Kỷ Phồn Âm cảm thấy ăn quán ven đường cũng được.
Nhưng Tống Thì Ngộ đồng ý với cô xong liền mang cô đi đến một nhà hàng kiểu Tây tên là Brunch.
Brunch - tên như ý nghĩa, có ý là bữa sáng và bữa trưa kết hợp với nhau, nó cũng không phải là bữa ăn mà người bình thường có khả năng hưởng thụ.
Bây giờ đang là ngày làm việc, cũng là thời gian đi làm, trong tiệm có sinh viên được nghỉ sớm, hoặc là những bà chủ ăn mặc tinh xảo, còn có một đoàn đội chuyên nghiệp mang theo camera tới quay chụp cửa hiệu.
Kỷ Phồn Âm mở menu ra nhìn, hiểu rõ vì sao Tống Thì Ngộ lại chọn tiệm này.
Giá tiền này là thứ khiến cho Tống đại thiếu hơn người.
"Trứng Benedict ở đây ăn ngon lắm, em nếm thử đi?" Tống Thì Ngộ đề cử.
Trứng Benedict là một loại bữa sáng đặc biệt phiền phức theo kiểu Tây, bên ngoài nhìn có điểm giống Hamburger, có thịt và rau quả, nhưng phần bánh mì thì dùng trứng lòng đào để thay thế, nước tương cũng trực tiếp tưới vào tầng cao nhất chứ không phải kẹp ở bên trong.
Chỉ muốn làm một cái bánh có hình dạng hoàn mỹ, bên trên có trứng lòng đào chảy xuống đã không dễ dàng, càng đừng đề cập đến việc toàn bộ món ăn còn phải làm một mạch mà thành.
Kỷ Phồn Âm đã tự làm qua nhiều lần, cảm thấy mặc dù ăn ngon, nhưng cô cũng khá là ngại phiền phức.
Nhưng đã ở trong tiệm, chắc là không giống như trong phòng bếp của mình đâu.
Kỷ Phồn Âm nhìn phần trứng Benedict 188 tệ, chọn cái đắt nhất: "Em sẽ ăn một phần thịt bò wagyu với trứng Benedict, thêm một ly nước tiên chanh."
"Giống như cô ấy, đồ uống thay thành một ly latte." Tống Thì Ngộ không nhìn menu.
Phục vụ viên chốt đơn xong liền rời đi, Kỷ Phồn Âm chống cái cằm nhìn Tống Thì Ngộ, trêu chọc anh ta: "Anh cũng chưa ăn sao?"
"... Nghĩ đến muốn gặp em nên trước một giờ anh đã ra ngoài rồi." Tống Thì Ngộ cười cười, "Đi một chuyến đến công ty xong mới đến tiếp em, đúng là chưa ăn cơm."
"Công chuyện của công ty bận rộn đến mấy thì cũng không thể không chú ý đến thân thể của mình." Kỷ Phồn Âm nói, mặt cũng tràn đầy biểu cảm lo lắng, "Lần trước nửa đêm anh còn phát sốt, anh quên rồi à?"
Tống Thì Ngộ rủ mắt xuống: "Anh chưa. Đêm hôm đó... Là em tới chăm sóc anh, anh còn chưa nói với em tiếng cảm ơn... . Cháo ăn rất ngon."
Kỷ Phồn Âm chớp chớp mắt: "Em và anh mà nói lời cảm tạ thì quá là khách khí, anh chỉ cần chú ý thân thể để không còn sinh bệnh nữa, với em thì chính là lời cảm ơn lớn nhất rồi." Buổi tối còn phải tăng ca chăm sóc bệnh nhân thật là phiền toái.
Lỡ như bị lây nhiễm thì càng phiền toái hơn.
Tống Thì Ngộ đồng ý, giọng nói rất nhu hòa: "Ăn điểm tâm xong thì đi đâu? Em còn có chỗ nào muốn đi nữa?"
Kỷ Phồn Âm ngờ vực nhìn Tống Thì Ngộ: "Vì sao hôm nay anh cứ hỏi em muốn đi chỗ nào thế? Anh muốn đi đâu?"
Tống Thì Ngộ nhìn cô.
"Anh muốn biết em thích gì." Anh nói.
Kỷ Phồn Âm đột nhiên đã hiểu.
Mặc dù là thời gian phục vụ thế thân, nhưng cái tên ngu ngốc Tống Thì Ngộ này rõ ràng muốn biết Kỷ Phồn Âm cô thích cái gì.
Nói ngắn gọn, sau lần tỏ tình thất bại mấy ngày trước, anh ta còn chưa hết hi vọng đâu.
Suy nghĩ ở trong đầu hiện lên chỉ trong nháy mắt như vậy, Kỷ Phồn Âm đáp lại rất trôi chảy: "Cái gì vậy, chúng ta hiểu rõ nhau như thế, thứ mà em thích không phải anh biết rất rõ ràng sao? Em thích... ừm, ví dụ như thời trang, ví dụ như mỹ thuật, ví dụ như kịch bản, những thứ này em đều thích."
Thứ Kỷ Hân Hân "Yêu thích" rất thuận theo hình tượng mà Kỷ Hân Hân lập cho mình, đơn giản mà nói, cao nhã là được.
Thứ nào càng tao nhã, Kỷ Hân Hân càng dành thời gian để nghiên cứu, sau đó sẽ dán lên cho mình nhãn hiệu này.
Đây là một loại phương thức để cô ta hoàn thiện hình tượng của mình.
Tống Thì Ngộ trầm mặc một lát, sau đó mới cười một tiếng: "Những thứ này anh đương nhiên là biết, ngoại trừ những thứ này ra, còn có những thứ khác không?”
Thế là Kỷ Phồn Âm lại cố gắng nghĩ nghĩ: "Có lễ hội âm nhạc em cũng rất muốn đi, hoặc là biểu diễn ballet? Mấy ngày trước trở về trường xem múa Thiên Nga, sắp xếp thực sự không tệ."
Đương nhiên Kỷ Phồn Âm không đi, cô chỉ nhìn thấy hình ảnh đó trên tài khoản công chúng của đại học Lâm Hồ.
Lúc này Tống Thì Ngộ trầm mặc rất lâu.
Nhưng Kỷ Phồn Âm không hề cảm thấy xấu hổ, bởi vì nhân viên phục vụ đã bưng trứng Benedict nóng hổi vừa mới ra khỏi phòng bếp đến chỗ hai người.
Trứng lòng đào vừa mềm vừa lóng lánh đặt trên rau quả và thịt bò, bị con dao nhẹ nhàng đâm một cái liền chảy ra lòng đỏ trứng ngon động lòng người, nhìn vô cùng mỹ vị.
Kỷ Phồn Âm cầm dao ăn cắt gọn cái phần trước mặt mình rồi đưa vào trong miệng nếm thử một miếng, có hơi híp mắt lại.
Từ nước tương điều chế đến trứng lòng đào và cả độ lửa đều rất hoàn mỹ, ăn cực kỳ ngon, đúng là đắt cũng có đạo lý của đắt.
...
Tống Thì Ngộ nhìn Kỷ Phồn Âm đối diện vẻ mặt hạnh phúc ăn một miếng hết một phần tư quả trứng Benedict.
Anh đã không còn coi Kỷ Phồn Âm trước mặt thành Kỷ Hân Hân nữa.
Thật kỳ quái.
Lúc trước anh còn thường thường bị sự giả mạo của Kỷ Phồn Âm mê hoặc, thậm chí lúc phát hiện mình bị đôi song bào thai làm lẫn lộn còn thẹn quá hoá giận, nhưng bây giờ...
―― Nhất là sau khi trải qua đêm giáng sinh kia, dù đối diện với Kỷ Phồn Âm có hành vi cử chỉ thậm chí giọng nói đều giống như Kỷ Hân Hân, Tống Thì Ngộ cũng vẫn thanh tỉnh biết người này là Kỷ Phồn Âm.
Tùy theo mà tới, Tống Thì Ngộ cũng đột nhiên ý thức được là, anh hoàn toàn không biết gì về Kỷ Phồn Âm cả.
Kỷ Phồn Âm thích cái gì? Ghét cái gì? Lúc không gặp mặt anh ta thì sẽ làm cái gì? Suy nghĩ cái gì? Cô trước kia thích anh, là bởi vì lý do gì? Cô ban đầu đáp ứng làm thế thân cho Kỷ Hân Hân, lúc đó trong lòng nghĩ như thế nào?
Tất cả tất cả vấn đề và đáp án, Tống Thì Ngộ đều không biết.
Anh muốn moi đáp án từ trong miệng Kỷ Phồn Âm, nhưng vô luận hỏi như thế nào thì cũng chỉ có thể nghe được thứ mà Kỷ Hân Hân thích.
Kỷ Phồn Âm giống như bị một lớp băng đắp lên trên mặt, đó là nơi mà Tống Thì Ngộ không thể nào chạm đến.
Rõ ràng Kỷ Phồn Âm an vị ở nơi đó, cười nói nhẹ nhàng với anh ta...
Không, không phải.
Người ngồi ở chỗ đó cười là "Kỷ Hân Hân" .
Lúc trong đầu lóe lên ý nghĩ này, Tống Thì Ngộ không tự giác nắm chặt năm ngón tay lại.
Anh hít sâu một hơi, ý đồ thay đổi suy nghĩ, nghĩ đến những hồi ức liên quan đến Kỷ Phồn Âm.
Quen biết đôi chị em sinh đôi Kỷ gia nhiều năm như vậy, luôn có thể tìm ra chút gì đó, ở chỗ này cũng cần dùng đến.
"Anh nhớ em lúc trước..." Tống Thì Ngộ dừng một chút, thật sự nghĩ đến một điểm, "Nói chị của em học rất giỏi, cái gì cũng hiểu, em muốn được như chị ấy, cho nên thường đi đến bảo tàng đúng không?"
Quai hàm Kỷ Phồn Âm có chút nâng lên, nuốt thức ăn xuống nhìn anh nở nụ cười, dịu dàng ngoan ngoãn gật đầu.
Nụ cười kia rõ ràng ngọt ngào lại thuần khiết, nhưng Tống Thì Ngộ lại hoảng hốt khi nhìn thấy được ở phía đáy mắt cô một vẻ đùa cợt.
Thật sự giống như là đang cười nhạo anh ta mất bò mới lo làm chuồng vậy.
"Vậy chúng ta hôm nay, đi xem thiên văn nhé?" Tống Thì Ngộ nhớ ở trong thành phố có một nhà thiên văn, rất là nổi danh ở trong nước.
Kỷ Phồn Âm cuối cùng cũng ăn xong miếng cuối cùng, cô mỉm cười: "Ừm, đáng tiếc là không thể cho chị đi cùng."
Tống Thì Ngộ cứng đờ người: "... Lần sau có thể đi cùng mà."
"Vậy cũng không được." Kỷ Phồn Âm cười nói, "Những thứ này hiện tại chị ấy đã không thích nữa rồi."
Hầu kết Tống Thì Ngộ giật giật, lần đầu tiên cảm nhận được không biết phải làm thế nào: "Vậy cô ấy thích gì?"
Kỷ Phồn Âm ngờ vực mà nhìn anh: "Từ lúc nào anh bắt đầu quan tâm đến chị của em như vậy? Người anh thích rốt cuộc là em hay là chị của em thế?"
Cô hỏi khá là đơn giản, giống như những lời này đối với bản thân cô mà nói không thể sinh ra một chút tổn thương nào.
Khi một người không còn thích bạn nữa thì sự yêu thích lúc trước của cô ấy đều sẽ không đáng một đồng.
Tống Thì Ngộ không tiếp thu được sự chênh lệch này.
Anh đã quen nhìn thấy Kỷ Phồn Âm đuổi theo anh, bất luận lúc nào, chỉ cần anh gọi một cuộc điện thoại là cô ta sẽ chạy đến, dù bị anh làm nhục ở trước mặt thì cũng chỉ yên lặng chịu đựng, vừa nhấc mắt là có thể thấy rõ sự ái mộ trong mắt cô ta.
Tống Thì Ngộ càng không tiếp thụ được chính là việc anh ta đã đạp nát chướng ngại tâm lý với Kỷ Phồn Âm mà thổ lộ, lấy lòng cô, vậy mà Kỷ Phồn Âm lại đáp lại một cách thờ ơ như vậy.
"Nhưng mà nhà thiên văn đúng là đã lâu không đi rồi, buổi tối đi có vẻ thích hợp hơn?" Kỷ Phồn Âm vô ưu vô lự tiếp tục nói tiếp, " Buổi tối có thể ngắm sao, nhất định sẽ rất đẹp."
Tống Thì Ngộ giơ mắt lên đang muốn nói chuyện, đột nhiên trông thấy một người trẻ tuổi từ ngoài cửa đi tới, không để ý nhân viên phục vụ chào hỏi mà đi thẳng tới trước mặt bọn họ, hai tay đặt vào trong túi áo khoác phi công đứng thẳng người, sau đó dùng vẻ mặt "đừng có mà động vào ông đây" mở miệng nói: "Thật là trùng hợp."
Trùng hợp cái gì? Chắc chắn là Bạch Trú tới gây sự.
Nhưng sao anh ta biết bọn họ tới đây để gây sự?
... Không, lui trở về một bước.
Vấn đề là, Bạch Trú tới gây sự với ai?
Tống Thì Ngộ nhìn người trẻ tuổi một cái, nuốt mấy lời đang muốn nói ra xuống, anh không nhìn đối phương, đưa tay nói với Kỷ Phồn Âm: "Chúng ta đi thôi."
Chí ít Tống Thì Ngộ có tự tin, ở trong " thời gian phục vụ ", Kỷ Phồn Âm gần như sẽ không cự tuyệt lời thỉnh cầu của anh.
"Được." Kỷ Phồn Âm quả nhiên không dị nghị đứng lên.
Bạch Trú nghiêng thân, ngăn ở trước mặt Kỷ Phồn Âm, dáng vẻ thực sự là đến gây chuyện.
Trong lòng Tống Thì Ngộ dâng lên một ngọn lửa vô danh: Hiện tại Kỷ Phồn Âm rõ ràng chỉ thuộc về một mình anh!
Anh không nhịn được âm u nghĩ đến suy nghĩ độc chiếm đó, chẳng lẽ Bạch Trú cũng có ý nghĩ giống như anh?
Khi dây cung giữa Tống Thì Ngộ và Bạch Trú căng đến cực hạn, sắp kéo đứt, Kỷ Phồn Âm là người mở miệng trước.
"―― Trú Trú, hôm nay là buổi hẹn hò của chị, em có thể đừng quấy rối hay không?" Cô dùng giọng nói ngọt ngào để nói, nhưng với Bạch Trú thì câu nói này lạnh nhạt đến cực điểm.
Bạch Trú vô tình nhận được công kích, khó tin mở to hai mắt nhìn.
Cho dù là nói dối, nhưng cô ta lại dùng từ "Hẹn hò" .
Nhịp tim Tống Thì Ngộ không tự giác tăng nhanh hai giây, trước khi lý trí kịp bình tĩnh thì cả cơ thể giống như rơi vào vực sâu.
Kỷ Phồn Âm nói như vậy, không phải là bởi vì cô thật sự thích anh, mà là bởi vì hiện tại là Tống Thì Ngộ anh đã trả tiền phục vụ mà thôi.
Nếu như đổi chỗ, hiện tại là Bạch Trú trả tiền, mà anh là người chặn ngang thì người bị Kỷ Phồn Âm đối đãi lạnh nhạt sẽ là anh.
Chỉ là nghĩ đến những gì mà cô có thể sẽ nói ra, yết hầu Tống Thì Ngộ liền cảm nhận được một trận khó chịu, chua chát.
... Khi bị một người nào đó lấy mất đi tư cách được ưu đãi, hóa ra lại là một chuyện làm cho người ta khó chịu như thế.
Tống Thì Ngộ hối hận đến cực điểm.
Hơn nữa sự ưu đãi hiện tại mong mà không được này lại bị chính anh tự tay vứt bỏ.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.