🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Trần Vân Thịnh quả nhiên nói được làm được, sau khi xóa hết file âm nhạc để dành một ngày làm lại, cậu đã thành công giao kịp vào đúng ngày, lấy được lời đánh giá cao đến từ bên A.
Thế là, tiệc ăn mừng đã dự định từ trước cuối cùng cũng có thể tiến hành thuận lợi.
Bây giờ đang là đầu mùa đông, ông chủ Tiểu hào sảng vung tay lên quyết định mang mọi người đi ăn mấy con cua vô cùng chắc thịt ngon nhất vào thời điểm này.
Mà đã ăn cua thì tất nhiên là cần phải phối hợp với hoàng tửu.
Dù chỉ là hoàng tửu có nồng độ cồn rất thấp thì đám người cũng uống đến mức kêu khóc om sòm, liên tục rót rượu đụng rượu, nhưng không có người nào là dám lại gần mời rượu Trần Vân Thịnh.
Ngoài ra, những người không uống rượu, ngoại trừ những người bị dị ứng với cồn, bị vợ cấm uống rượu và người lái xe thì chỉ còn lại ông chủ Tiểu và giám sát viên của bộ phận âm thanh.
"Không phải ông chủ rất thích uống rượu sao?" Có người mượn rượu làm càn đặt câu hỏi.
"Hôm nay dạ dày không thoải mái." Ông chủ Tiểu nghiêm túc nói.
Đương nhiên đây chỉ là cái cớ.
Nguyên nhân chính là anh ta biết lát nữa Kỷ Phồn Âm sẽ đến, không thể uống say đi tiếp đãi cô được.
Thế là ông chủ Tiểu bảo phục vụ viên mang cho mình một chén trà kỷ tử dưỡng sinh, vừa uống vừa tò mò liếc nhìn Trần Vân Thịnh.
―― đẹp thật, nhưng trong ngành này thì không bao giờ thiếu một khuôn mặt dễ nhìn cả.
―― có tài, nhưng người có tài cũng không phải một hai người, trong số những người theo đuổi Kỷ Phồn Âm càng không thiếu thiên chi kiêu tử.
―― cho nên rốt cuộc là cậu ta có cái gì đặc biệt?
"Có khi nào là không tới hay không?" Cấp trên của Trần Vân Thịnh lén lút đến gần ông chủ Tiểu hỏi, "Đã đến giờ này rồi."
"Không thể nào." Ông chủ Tiểu ngắt ngang suy nghĩ của mình, không chắc chắn nói, cầm điện thoại di động lên muốn nhìn xem bây giờ là mấy giờ.
Kết quả vừa cầm điện thoại lên thì Kỷ Phồn Âm đã gọi đến, làm cho ông chủ Tiểu sợ đến mức suýt chút nữa làm rơi điện thoại vào trong bát dấm cua trước mặt, nhưng may là đã vội vàng tóm lại được.
Thay một chiếc điện thoại mới là chuyện nhỏ, nhưng cú điện thoại này mà không nhận thì chính là chuyện lớn.
Trong lúc ông chủ Tiểu nhận điện thoại, cấp trên của Trần Vân Thịnh lập tức để ly xuống ngồi ngay ngắn, giống như Kỷ Phồn Âm đã đến ngay trước mặt anh ta rồi vậy.
Ông chủ Tiểu nhận điện thoại, che miệng và vị trí microphone, nhỏ giọng hỏi: "Cô tới rồi sao?"
"Ở ngoài cửa, mấy người nhanh tản đi đi?"
"Chúng tôi còn chưa..." Ông chủ Tiểu dừng một chút, đại não đột nhiên được khai thông, cực kỳ khéo léo chuyển hướng đề tài, "Còn chưa đi ra được, đang chờ cô tới mà. Tôi sẽ tính tiền, chuẩn bị để cho bọn họ về nhà đi ngủ, cô chờ một chút."
Anh ta cúp điện thoại, chuyện làm đầu tiên chính là bảo phục vụ viên gói mấy phần món ăn đặc biệt trong tiệm vào trong túi giữ nhiệt.
"Ông chủ chưa ăn đủ à?" Có người trêu ghẹo nói.
"Tặng người." Ông chủ Tiểu đứng dậy, phất phất tay, "Đã mấy giờ rồi, nhanh chóng ai về nhà nấy đi, ngày mai thứ bảy không cần đi làm, cứ ngủ thoải mái."
Thế là mọi người rối rít, say khướt, la lối om sòm đứng lên khỏi ghế, tụm năm tụm ba ông một câu tôi một câu rời khỏi chỗ ngồi, thương lượng xem phải làm sao để về nhà.
Trần Vân Thịnh xách ba lô đi ở phía sau đám người, lúc thấy cậu đi ngang qua, ông chủ Tiểu vội vàng đưa tay ra gọi cậu lại: "Tiểu Trần, cái này cho cậu."
Trần Vân Thịnh dừng lại nhìn thoáng qua gói đồ, không đưa tay ra: "Cảm ơn, tôi ăn no rồi."
"Không phải để cậu ăn, cậu cứ cầm là biết." Ông chủ Tiểu không nói lời nào nhét vào trong tay Trần Vân Thịnh, sau đó lại phất phất tay, "Nhanh đi ra ngoài đi, đừng đi chậm như vậy nữa."
Trần Vân Thịnh nhìn thoáng qua mấy chiếc túi giữ nhiệt đã được bọc kỹ càng, thoạt nhìn vẫn có chút ngờ vực, nhưng anh không hỏi nhiều nữa, gật gật đầu rồi liền đi ra ngoài.
Ông chủ Tiểu quay đầu, lập tức nhỏ giọng hỏi người bên cạnh: "Chỉ đùa một chút thôi nhé, nhưng mà anh cảm thấy nếu tôi bán tin tức này ra ngoài thì sẽ lấy được bao nhiêu tiền?"
"Đáng tiền, nhưng lại không quá đáng tiền, cũng không phải lần đầu tiên." Cấp trên của Trần Vân Thịnh không chút nghĩ ngợi nói, "Hơn nữa, chẳng lẽ cậu ta có thể đi cùng cô ấy đến bước kia sao?"
Ông chủ Tiểu nghiêm túc nghĩ nghĩ: "Sao anh lại suy nghĩ tiêu cực thế? Tôi thì cảm thấy có khi kết quả sẽ làm cho anh kinh ngạc đó."
Cấp trên hưng phấn hẳn lên: "Đánh cược đi! Đánh cược cái đồng hồ mà anh vừa mua đi!"
Ông chủ Tiểu chậm rãi đặt ra một dấu chấm hỏi: "Anh cố tình làm vậy vì muốn lấy đồng hồ của tôi đúng không? Được, nếu anh thua thì phải đưa chiếc xe đua quý giá kia của anh cho tôi."
"Còn lâu đi, quá là độc ác."
"Có đánh cược hay không?"
"Biến xe đạp thành môtơ, đương nhiên là phải cược rồi!"
...
Lúc một đoàn người cùng nhau đi ra ngoài, có người phát hiện Trần Vân Thịnh đang cầm theo một cái túi, chế nhạo nói: "Ông chủ sợ cây rụng tiền bị đói, còn đặc biệt gọi thêm một phần cho cậu mang đi nữa à."
Trần Vân Thịnh rủ mắt xuống nhìn cái túi.
Đây là mấy món ăn mà ông chủ Tiểu đã nhờ người đóng gói trước khi đi, lời nói ra cũng rất là kỳ quái.
Cái gì gọi là "Cho cậu, nhưng không phải để cậu ăn" ?
Ông chủ Tiểu cũng đâu có biết bạn cùng phòng của cậu, mà cho dù có quen thật, cũng không thể móc túi tiền ra mua cho cậu ta một phần mang về như vậy chứ.
Trần Vân Thịnh mặt không thay đổi đi đến ven đường, đột nhiên bị ánh đèn pha lóe lên cách đó không xa chiếu vào con mắt.
Cậu vô thức ngẩng đầu lên nhìn một cái, đối phương đã tắt đèn pha đi, cái xe hình nhìn còn có vẻ vô cùng quen thuộc.
Có một điểm giống là ở một thế giới khác, Kỷ Phồn Âm cũng thường lái cái xe kiểu như vậy...
Đầu óc chuyển tới nơi này, Trần Vân Thịnh mở to hai mắt, trở tay ném chiếc ba lô lên trên lưng, sải bước chạy thẳng về hướng kia, dù đồng nghiệp ở đằng sau có hô to "Đại thần, anh quên lấy lại dây sạc à" cũng không quan tâm.
Cậu ba chân bốn cẳng chạy đến bên cạnh cái xe, ghế lái cửa xe trực tiếp bị người từ bên trong mở ra.
"Đừng chạy nhanh như vậy, sẽ bị ngã đó." Kỷ Phồn Âm vịn cửa xe hỏi, "Em uống rượu à?"
"Em không uống." Trần Vân Thịnh lập tức chứng tỏ sự trong sạch của mình, cậu nâng cái túi trong tay mình lên, "Vậy cái này chắc là ông chủ bảo em mang cho chị, nhân lúc còn nóng ăn sẽ ngon lắm."
Kỷ Phồn Âm nghiêng người nhìn hóa đơn trong túi: "Vậy chúng ta về nhà đi."
―― cô nói "Chúng ta về nhà" .
Trần Vân Thịnh không tự chủ được phì cười, lần đầu tiên cậu thực sự lĩnh ngộ được cảm giác "Tâm hoa nộ phóng*" có nghĩa là như nào. (*phấn khích)
Cậu dùng sức gật đầu, tràn ngập mong đợi nói: "Ừm!"
Kỷ Phồn Âm giương mắt nhìn cậu một cái.
Sau đó vừa cười vừa đưa tay sờ sờ đầu của cậu.
Trần Vân Thịnh cúi đầu ngoan ngoãn để cô xoa hai lần, sau đó đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến tiếng nói chuyện ồn ào ―― những âm thanh này vừa rồi giống như đã bị lỗ tai của cậu tự động lọc ra khỏi tâm trí vậy.
Trần Vân Thịnh vô thức quay đầu nhìn thoáng qua đám đồng nghiệp sau lưng đang đi về phía này, có chút khẩn trương: "Chị, chị mau ngồi vào trong xe đi, sẽ bị người ta nhìn thấy đây."
Kỷ Phồn Âm nhướng nhướng mày.
Cô còn chưa lên tiếng, một người cầm dây sạc đã lập tức bắn vọt đến bên cạnh Trần Vân Thịnh, thở hồng hộc nói: "Đại thần, vừa rồi hỏi mượn anh dây sạc nhưng quên trả lại cho anh... Ây da... Hình như hôm nay em uống nhiều hoa mắt rồi, sao em lại nhìn thấy Kỷ Phồn Âm lão sư nhỉ, đã vậy tay của chị ấy còn đặt ở trên đầu của đại thần nữa chứ..."
Trần Vân Thịnh: "..."
Cậu vô thức nắm chặt lấy cổ tay của Kỷ Phồn Âm, lấy nó ra khỏi đầu mình.
Trần Vân Thịnh biết mình nên buông ra để phòng ngừa những phiền toái không cần thiết sẽ đến với Kỷ Phồn Âm, nhưng ngón tay lại hoàn toàn làm trái với ý muốn của đại não, thậm chí còn cầm chặt hơn.
Cậu lặng lẽ nhìn thoáng qua nét mặt của Kỷ Phồn Âm, phát hiện cô vẫn khá là ung dung tựa lên trên ghế xe nhìn cậu, giống như cũng đang chờ đợi câu trả lời của cậu vậy.
... Đây là ý gì?
Trần Vân Thịnh li.ếm liế.m bờ môi, nhịp tim bắt đầu gia tăng tốc độ.
Cậu ra vẻ trấn định tiếp nhận dây sạc, cố gắng dùng ngữ khí bình thường để nói: "Cậu không nhìn lầm đâu."
"Ây..." Tay đồng nghiệp vẫn đang cầm dây sạc, vẻ mặt chấn kinh, "Anh... em... Đây là... ? ? ?"
"Chúng tôi phải về nhà, thứ hai gặp." Trần Vân Thịnh hít sâu một hơi, kéo Kỷ Phồn Âm về phía ghế lái, giúp cô mở cửa xe, nhìn cô ngồi xuống, sau đó mới đi vòng qua ghế lái phụ.
Lúc xe lái ra khỏi chỗ đậu xe, Trần Vân Thịnh còn có thể nhìn thấy một hàng đồng nghiệp giống như là mất trí hoặc là ngồi ở ven đường hoặc là đứng thành một hàng đưa mắt nhìn cậu rời đi.
Trần Vân Thịnh ôm thật chặt túi đồ ăn, cảm thấy mình vừa nãy thật sự là can đảm lắm, đã làm được một chuyện lớn.
Kỷ Phồn Âm lái xe ra khỏi ngã tư, rẽ một cái rồi liền dừng ở ven đường.
Trần Vân Thịnh bối rối ngẩng đầu lên: "Chị?"
"Cho cái túi đó ra chỗ ngồi phía sau đi." Kỷ Phồn Âm chỉ chỉ túi giữ nhiệt trong ngực cậu.
Trần Vân Thịnh ồ một tiếng, quay sang bên trái, duỗi dài cánh tay đặt túi giữ nhiệt lấp đầy vào chỗ ngồi phía sau.
Vừa định xoay người nhưng mới xoay được nửa vòng, cậu đã nghe thấy bên tai truyền đến một tiếng két nhẹ nhàng, đó là tiếng dây an toàn bị cởi ra.
Trần Vân Thịnh vô thức nhìn sang phía Kỷ Phồn Âm, trông thấy cô đang tiến đến, mỉm cười, dùng một tay ôm lấy mặt cậu, hôn lên môi cậu một cái.
"Đây là phần thưởng vì vừa nãy em đã thành thật nói ra lời trong lòng." Cô khẽ nói.
Trần Vân Thịnh cảm thấy hôm trước mình quá mức vô tri.
―― trái tim của cậu hiện tại mới thật sự cuồng loạn đến mức sắp nổ tung luôn rồi.
"Một nụ hôn nữa?" Kỷ Phồn Âm mặt mày cong cong hỏi.
Trần Vân Thịnh mở to mắt nhìn.
Hai người cách nhau quá gần, cậu chỉ sợ hô hấp của mình sẽ làm bỏng Kỷ Phồn Âm.
Cậu cố nén sự xấu hổ lại, tuân theo bản tâm: "... Một nụ hôn nữa đi."
Kỷ Phồn Âm vừa cười vừa lấn đến gần, trải nghiệm của lần thứ hai và lần đầu tiên hoàn toàn không giống nhau, cô mút môi của cậu giống như đang chơi đùa vậy, còn v.uốt ve tóc của cậu, dạy cậu cách để tiến hành nụ hôn dùng để biểu đạt tình cảm của một người trưởng thành là như thế nào.
Trần Vân Thịnh trầm mê chìm vào hành động thân mật mà chỉ có người yêu nhau mới có thể làm, gần như không chú ý tới việc thời gian trôi qua.
Mãi cho đến khi Kỷ Phồn Âm đẩy cậu trở lại trên ghế, cậu mới khỏi phục thần trí.
Kỷ Phồn Âm thắt dây an toàn, vừa nhìn bờ môi của mình trong kính chiếu hậu, vừa nói: "Gọi điện thoại cho bạn cùng phòng của em đi."
Trần Vân Thịnh làm theo mệnh lệnh của cô, tìm số của bạn cùng phòng, bấm vào, sau đó mới chậm chạp hỏi lại: "Vì sao?"
"Nói cho cậu ta biết hôm nay em không trở về, tránh cho cậu ta nghĩ rằng em bị mất tích." Kỷ Phồn Âm đạp vào chân ga, ngữ khí rất thờ ơ.
Trần Vân Thịnh còn chưa nghĩ rõ ràng: "Chị muốn dẫn em đi đến chỗ nào sao?"
Kỷ Phồn Âm phì cười: "Không phải đã nói rồi sao? Đi đến nhà chị."
Tay Trần Vân Thịnh run lẩy bẩy, điện thoại trực tiếp trượt xuống rơi thẳng vào chân, lúc cậu mặt đỏ tới mang tai nhặt di động lên thì đúng lúc điện thoại được kết nối.
"Uống say không còn biết gì cần tôi đi đón sao?" Bạn cùng phòng trạch nam ngáp một cái hỏi.
Âm thanh xung quanh nghe giống như là đang chơi game.
"Không cần." Trần Vân Thịnh phủ định câu hỏi của cậu ta trước, sau đó tạm ngừng quay đầu lại nhìn Kỷ Phồn Âm đang lái xe.
“Ồ, chẳng lẽ là cậu có chuẩn bị bữa ăn khuya cho tôi?" Giọng nói của bạn cùng phòng đột nhiên hưng phấn hẳn lên.
"Không phải." Trần Vân Thịnh nhắm hai mắt lại, cố gắng tìm về mình sự trấn định tỉnh táo bình thường của mình, "Buổi tối hôm nay tôi không về nhà, nên nói với cậu một tiếng."
"Buổi tối hôm nay cậu…không... ? ! ?"
Trước khi bạn cùng phòng phát ra âm thanh la hét gì đó, Trần Vân Thịnh đã vội vàng cúp điện thoại.
Sau đó qua khoảng hai giây, cậu lật di động lại, quả quyết tắt nguồn.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.