Không rõ từ bao giờ, việc chặn cha mẹ trên mạng xã hội đã trở thành thói quen của giới trẻ.
Lương Vi Ninh tự kiểm điểm bản thân, nghĩ rằng cô giáo Tạ và ông Lương đã vất vả nuôi cô khôn lớn, sao cô có thể làm chuyện bất hiếu như vậy?
Sau đó cô tự hứa sẽ sửa sai, bảo họ kiên nhẫn chờ, lần tới sẽ thấy cô chia sẻ cuộc sống thật đẹp đẽ.
Như vậy, sau một hồi vất vả dỗ dành, cuối cùng cũng khiến cô giáo Tạ vui lòng.
Cúp máy, cô thở phào nhẹ nhõm.
Đột nhiên, cô nhận ra không gian trong xe yên tĩnh đến lạ thường, như thể chỉ còn lại một mình cô.
Ngơ ngác quay đầu lại, cô không ngờ đối diện với ánh mắt sâu lắng của Trần Kính Uyên đang chăm chú nhìn cô.
Ơ…
Nhớ lại những câu nói vừa rồi, cô đỏ mặt, cười gượng:
“Anh cười em rồi.”
Một câu rất lịch sự, nhưng có phần xa cách.
Xe vẫn chạy êm ái, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, cô đoán chỉ còn chưa đến 2km nữa là về đến biệt thự Bạc Phù Lâm.
Cũng may, không cho cô cơ hội suy nghĩ lung tung.
“Qua đây.” Trần Kính Uyên nhẹ nhàng nói, ra hiệu cho cô.
Cô chống khuỷu tay lên hộp tì tay ở giữa, tay đỡ cằm, nói giọng như thương lượng:
“Có gì thì chúng ta nói chuyện được không?”
Cô biết rõ, một khi ngồi lên đùi anh, câu chuyện sẽ đi chệch hướng.
Một bên quá chủ động, một bên dễ bị dụ dỗ.
Đôi khi chỉ cần nhìn nhau hai giây, cô đã không kìm được mà để cảm xúc chi phối, và
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuyen-cu-kinh-cang-lau-van-tinh/2572272/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.