Đây là mơ ư, hay anh sa vào cõi hỗn mang nhiều năm, cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng?
Trần Quần thở g.ấp hơn, giữa cơn mơ màng chỉ nhìn thấy người con gái trước mặt, khuôn mặt cô đẹp nao lòng người, cười như rót độc vào tim anh.
Anh đã biết Trần Tửu đẹp từ xưa.
Phàm phụ nữ đẹp đều có độc.
“Chết thì chết…” Trần Quần nỉ non.
Anh không để bụng.
“… Xem như đáng kiếp mình.”
Trần Quần ấn cô xuống, ngón tay bấu chặt bờ vai thon gầy của cô, để lại mấy dấu móng tay trên xương quai xanh. Anh dùng sức quá mạnh khiến Trần Tửu hơi khó chịu, thoáng cong người lên.
“Đừng nhúc nhích.”
Trần Quần khàn giọng ra lệnh.
Cánh tay đàn ông sượt qua thân thể tr.ần tr.ụi trắng nõn của cô gái, giống như lưỡi dao bén ngót cạ vào thứ đồ sứ thượng hạng, là một trận đọ sức lặng thầm đỉnh cao.
Ngón tay anh cong lên, móc lấy viền q.uần l.ót, từ từ cởi ra. Lúc này, Trần Tửu nghe lời vô kể, ngoan ngoãn nâng chân lên, miếng vải nhỏ lướt qua hai chân, cọ vào phần má đùi trong, nhồn nhột, và lành lạnh.
Nhắm mắt lại, ký ức hỗn loạn trôi xa chợt ùa về, trong không khí có chút ẩ.m ư.ớt, Trần Tửu như nhìn thấy cặp mắt quái gở của Lý Đức Phú.
Cô sợ tới mức run rẩy, đột nhiên choàng mở mắt trông lên trần nhà.
Lý Đức Phú gì chứ, người giờ đang n.ằm trên cô là Trần Quần.
Người đàn ông của cô.
Đôi đ.ào t.iên bị anh nhào nặn đỏ ửng, anh dùng một tay xoa nắn, tay kia ôm lấy bắp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuyen-cu-mem-dao-ha-luu-duong/331397/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.