Rạp phim trong trường chiếu vào khung giờ cố định mỗi thứ Tư và thứ Bảy hàng tuần. Khác với cụm rạp thông thường, ở đây chỉ chiếu mỗi tối một suất với một bộ phim ngẫu nhiên.
Có lẽ là ý trời, lúc Trần Tửu và Trần Quần yên vị, màn hình sáng lên, họ mới phát hiện phim chiếu tối nay hóa ra là Doraemon của Nhật Bản.
Phim Nhật phụ đề Trung kéo hồi ức thơ ấu ùa về.
Trần Quần buồn cười trêu: “Nghe cẩn thận vào, có khi có nội dung thi đấy.”
Trần Tửu lặng thinh, bĩu môi.
Hư quá.
Tuy cô thầm thấy vui vẻ nhưng ngoài mặt lại không tỏ vẻ gì, thấy vẻ ấu trĩ như bây giờ của anh tốt hơn sự thờ ơ lúc trước nhiều.
Doraemon là tuổi thơ của rất nhiều người, không riêng Trần Tửu và Trần Quần. Cô xem hồi lâu, thấy dán mắt vào phụ đề thì mỏi mắt, nghe thì lại không hiểu đành xem kiểu cưỡi ngựa xem hoa, khép mắt lim dim, rốt cuộc mơ màng ngủ mất.
Ngủ xong thì bắt đầu nghiêng đầu, bên trái trống không bèn dựa sang phải.
Người bên cạnh khẽ nhúc nhích, đưa bàn tay ấm áp đỡ lấy trán cô, nâng đầu cô lên, đưa bờ vai gầy gò sang, thẳng người dậy để cô dựa vào vai mình cho thoải mái.
“Ưm…”
Nghe tiếng, người con trai bên cạnh hơi cúi đầu, môi kề sát má cô, hỏi: “Sao thế?”
“Xin lỗi.” Cô ấp úng, nửa tỉnh nửa mơ.
Tim Trần Quần đập thình thịch, quay đầu đi, vươn tay khẽ vuốt tóc cô, không nói chuyện, để mặc nỗi chua xót và buồn bã lấp đầy mình.
Màn hình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuyen-cu-mem-dao-ha-luu-duong/331408/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.