Lúc Trần Tửu tới còn chẳng thấy nổi khói xe.
Vì chạy tới nên lưng cô nóng bừng bừng, tay chân mỏi nhừ, thở hồng hộc.
Cô nắm chặt lan can ngoài trường đua, đầu ân ẩn đau, cảm thấy tiếng hò reo bên tai không chân thật.
Trần Tửu hơi ngạt thở, cô tới đây làm gì, để xem khói xe hay là bụi mù?
Ngay lúc Trần Tửu chực ngất đi, mắt đầy sao xẹt thì một chai nước được đưa tới trước mặt cô.
Cô ngoảnh đầu, thấy một cô nàng đang tủm tỉm cười đứng bên cạnh mình, cười tủm tỉm nhìn cô, hơi nhướng mày, dỗ cô như dỗ con nít: “Mau uống đi, cô không khát à?”
Trần Tửu vô thức đẩy chai nước kia ra, miệng nói: “Cảm ơn, tôi không khát.”
Tiếng chuông cảnh báo vang lên trong đầu, làn da đang nóng cháy vì kiệt sức bỗng chốc lạnh căm.
Cô không dằn được mà nhớ lại rất nhiều năm về trước, ở công viên giải trí, có một người phụ nữ trông mặt mày phúc hậu đưa cho mình một chai nước, dỗ cô hãy uống đi và hứa sẽ đưa cô đi tìm bố mẹ, sau đó…
Tuy cổ họng đau đến khản đặc, dù chai nước gần ngay trước mắt, cô cũng không dám chạm vào nó.
“Thôi được rồi.” Nhạc Mông nhún vai không để ý, rụt chai nước về.
Cô nàng cúi đầu, để lộ góc nghiêng xinh đẹp, bấy giờ Trần Tửu mới phát hiện cô ta chính là cô gái bế đứa bé tối hôm đó ở Thành Không Ngủ.
Nhạc Mông thoạt trông không hề lo lắng gì về kết quả trận đấu này, cô nàng hơi chán chường đá chân. Không biết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuyen-cu-mem-dao-ha-luu-duong/331420/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.