Tới độ tuổi này, Lâu Ngữ đã dần quên đi tại sao ban đầu mình lại khát khao mãnh liệt với nghề diễn viên.
Mãi cho tới khi trả lời phỏng vấn vào mấy năm trước, MC hỏi cô, tại sao cô lại muốn đi vào con đường này, cô mới nghĩ lại mọi chuyện, có lẽ vì một kỷ niệm bất ngờ vào lúc nhỏ.
Quê cô nằm trên một hòn đảo nhỏ, đó là một nơi còn không thể tìm thấy trên bản đồ, ngôn ngữ mọi người nói như một loại ngôn ngữ mới. Mặc dù hòn đảo đó tựa như một vương quốc khép kín, nhưng vì mang trong mình vẻ đẹp hoang sơ nên hàng năm vẫn thu hút một lượng lớn khách du lịch, về sau chính quyền địa phương đã khai thác một vài địa điểm du lịch nổi tiếng.
Khi cô học lớp 3, lần đầu tiên có đoàn làm phim tới đảo, chọn nơi đây làm ngoại cảnh trong phim. Một ngày nọ, họ đã mượn trường học một hôm, một vài học sinh còn được chọn làm diễn viên quần chúng.
“Thì ra đó là vai diễn đầu tiên của cô sao?”
Lúc ấy MC hào hứng hóng chuyện, cô mỉm cười lắc đầu.
“Không, tôi không được chọn.”
Thông thường cơ hội này rất có khả năng trở thành xuất phát điểm của một người, được chọn làm diễn viên nhỏ nào đó, được cảm nhận cảm giác đứng trước ống kính, sau đó hoàn thành ước mơ làm diễn viên của mình.
Nếu đời người có thể thuận buồm xuôi gió như vậy thì tốt biết bao.
Đáng tiếc, cô không được chọn, hôm ấy cô chỉ là một trong vô số người đứng bên ngoài sân thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuyen-tau-dem-mong-ha/151564/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.