Chương 219 Người giỏi bơi lội từ bé đến lớn thì chẳng bao giờ biết cảm giác chết đuối ra sao. Cho đến khi bất lực nhìn mọi chuyện diễn ra với khoảng cách mười ba tiếng đồng hồ. Cho đến khi từng lời từng chữ xé toạc lòng gan ném ra mà cứ như đá ném xuống biển sâu. Cho đến khi những cơn đau đớn đến mức phát điên khiến người ta hận không thể cắt phăng vết thương rỉ máu kia đi, rồi ném nó xuống vực sâu, để thôi thúc muốn níu kéo lại lần nữa mãi mãi không thể nhấn chìm. Vậy mà vẫn bị nỗi sợ hãi to lớn, cảm giác sắp mất đi tất cả bóp nghẹt cổ họng, bịt kín mọi lỗ chân lông, từng chút một cảm nhận thứ oxy ít ỏi đang dần tan biến khỏi cơ thể. Giây phút này, Bùi Vãn Ý mới thật sự hiểu ra. Thì ra không ở dưới nước, người ta vẫn có thể chết đuối. Hy vọng chị vĩnh viễn không bao giờ hiểu được, lòng chân thành bị chà đạp của chị nó đáng giá bao nhiêu tiền. Trong đầu Bùi Vãn Ý sớm mất đi hình ảnh, vẻ mặt và giọng điệu của người nói câu đó và nó cũng dần bị thời gian chôn vùi, trở nên mơ hồ. Nhưng cô ngồi trước máy tính, ánh nắng ngoài cửa sổ đẹp là thế mà chẳng chiếu nổi đến người cô. Chỉ có bóng tối đen kịt mang theo lạnh giá thấu xương, khiến cơ thể vốn dĩ không sợ mùa đông của cô phải rùng mình. Nếu câu nói đó là một lời nguyền chứa đựng ý niệm mãnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-ay-bat-toi-hoan-luong-dong-nhat-giai-phau/2870395/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.