Chương 220 Sau này Bùi Vãn Ý thường hay nhớ lại khoảnh khắc ấy. Boston mùa đông hãy còn phủ đầy tuyết dày, khiến ánh nắng buổi trưa dù có chiếu qua cửa sổ chẳng có chút hơi ấm nào. Trong căn phòng lạnh lẽo chỉ có một mình cô. Chỉ một mình cô. Ý nghĩ này cứ như bị ma ám, lởn vởn trong đầu không chịu biến mất. Khi tiếng thở đều đều từ tai nghe vọng đến, không gian tĩnh lặng hệt mọi chuyện vừa xảy ra nửa tiếng trước mơ hồ như ảo ảnh. Giờ phút này, cô thực sự muốn bất chấp tất cả để nắm lấy cảm giác chân thật, để cảm giác lơ lửng trên mây kia một lần nữa chạm đất. Vậy mà mọi chuyện xảy ra nhanh, hơn nữa còn lặng lẽ như không. Đặt vé máy bay, dọn hành lý, vội xuống lầu. Cuộc gọi thoại trên điện thoại vẫn tiếp tục. Bùi Vãn Ý ngồi trong taxi lao về phía sân bay, nghe tiếng Khương Nhan Lâm ngủ say, giữa khung cảnh lướt nhanh ngoài cửa sổ, từng chút một tìm lại được sức để nắm giữ một thứ gì đó. Cô cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, gõ nhẹ ngón tay, hủy bỏ mọi lịch trình, gửi tin nhắn cho những người bị lỡ hẹn, mãi đến khi xe dừng ở sân bay, cô suýt không kịp xử lý. Sau đó vội vã xách theo chiếc vali nặng trịch, chạy thẳng đến sảnh chờ lên máy bay mà cô đã đến vô số lần. Thế nhưng, chưa bao giờ có lần nào giống như bây giờ. Vội đến mức hận không thể mọc thêm đôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-ay-bat-toi-hoan-luong-dong-nhat-giai-phau/2870396/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.