Nhưng điện thoại của Nghiêm Liệt vẫn cứ thông báo đang bận, cô chỉ đành cúp máy trước, gửi một tin nhắn cho anh.
Mười phút sau Nghiêm Liệt mới thấy tin nhắn, anh lập tức gọi lại cho Quý Vân Vãn.
Quý Vân Vãn đã khởi động xe từ lâu, xe thể thao màu xanh lao vút khỏi hầm đỗ.
“Đội trưởng Nghiêm, bận không?”
Giọng Nghiêm Liệt truyền đến từ tai nghe: “Không, địa chỉ gì vậy, xảy ra chuyện?”
“Tôi tóm tắt thôi. Cô gái tên Trịnh Nhã ban sáng, lúc 3 tuổi đã chứng kiến bố mình sát hại mẹ mình, vì tuổi còn quá nhỏ nên cô ấy đã quên mất chuyện này. Hai năm trước, một sự việc nào đó khiến trí nhớ tiềm thức của cô ấy phản chiếu, sau khi được tôi thôi miên, cô ấy đã biết chân tướng. Nhưng cô ấy không chọn báo cảnh sát, có lẽ vì sợ việc bố phạm tội sẽ ảnh hưởng đến tương lai của mình như thi công chức gì đó. Nhưng vừa rồi, cô ấy đột nhiên gọi điện nói có việc muốn bàn với tôi, giọng điệu có phần kích động, tôi gọi lại thì không ai nghe máy. Tôi lo lắng cô ấy sẽ gặp bất trắc, giờ đang chạy đến nhà cô ấy.”
“Hiểu rồi, bố cô ấy có ở chung với cô ấy không?”
“Tôi đã nhờ người điều tra. Tuy bố cô ấy luôn mang tiếng xấu dưới quê, nhưng hình như hai bố con cũng không mâu thuẫn gì. Lên năm tư đại học, cô ấy đã chuyển ra sống với bạn trai. Có lẽ thi thoảng bố cô ấy sẽ tới đây, tôi không biết bây giờ ông ta có ở nhà không.”
“Tôi sẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-ay-o-trong-vuc-sau/2846579/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.