Lấy lời khai xong, Quý Vân Vãn ra ngoài thì thấy Nghiêm Liệt đang tựa vào xe cô, vẻ mặt anh u ám, có vẻ tâm trạng không ổn lắm.
Quý Vân Vãn nhìn nhìn bốn phía, nhẹ chân bước qua: “Đội trưởng Nghiêm?”
“Ừm, đã lấy hết lời khai?”
Quý Vân Vãn gật đầu: “Ừ, tôi được về nhà rồi.”
Nghiêm Liệt đứng đó, quan sát cô hồi lâu.
Trời đã tối hẳn, đèn đường của bãi đỗ xe lờ mờ. Một người cao lớn như anh cứ đứng tại chỗ không nhúc nhích như vậy, chỉ sợ sẽ dọa những người nhát gan nhảy dựng lên.
Chưa từng thấy ánh mắt như thế của anh, Quý Vân Vãn hơi hoang mang nhưng may mà cô là người không sợ trời không sợ đất, nên cô vẫn đến gần hỏi anh: “Sao vậy, Đội trưởng Nghiêm?”
“Không có gì, chỉ thấy lá gan của cô cũng lớn thật.” Dường như anh mỉm cười, nhưng trong giọng nói lại không hề nghe thấy niềm vui nào: “Bất chấp tất cả xông vào nhà tội phạm chính là tác phong xưa nay của cô?”
“Chẳng phải đó là tình huống khẩn cấp à?” Quý Vân Vãn nhún vai: “Huống chi tôi còn mang theo đồ tự vệ, sao phải sợ chứ.”
“Nếu tôi nhớ không lầm, nghe đồn vào lần gặp tai nạn năm trước, cô cũng mang theo đồ phòng thân.” Anh liếc nhìn chiếc ba lô nhỏ gọn của cô, hàm ý trào phúng rõ ràng: “Có tác dụng không?
Quý Vân Vãn: “...”
Không có tác dụng, nên cô mới bị tấn công không ngừng, còn tất cả hành động phản kháng cũng trở nên vô ích.
“Xử lý vết thương chưa?”
Quý Vân Vãn cúi đầu nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-ay-o-trong-vuc-sau/2846580/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.