“Điều đó chứng tỏ kỹ thuật trang điểm của tôi thật sự đã đạt tới trình độ xuất thần nhập hóa. Ngay cả cô Quý hoả nhãn kim tinh cũng không nhận ra.”
Lâm Tu giơ tay xoa mặt mình. Có lẽ vì sợ gã làm ra chuyện gì nên móng tay của gã đã bị cắt ngắn, có điều vẫn còn sót lại một chút sơn móng tay màu đỏ.
Quý Vân Vãn từ từ nheo mắt lại.
Lâm Tu nâng đôi tay bị đeo còng lên một cách khó khăn. Sau đó, gã dùng ngón tay gõ nhẹ vào yết hầu không rõ ràng của mình.
Lúc nói chuyện tiếp, giọng nói của gã đột nhiên thay đổi.
Từ giọng nam trong trẻo, biến thành giọng nữ yếu ớt.
“Thật sự không nhớ sao? Cô Quý của tôi.”
Nghe thấy giọng nói đó, Quý Vân Vãn biến sắc.
Trong khoảnh khắc ấy, thiếu chút nữa cô đã đứng bật dậy khỏi ghế.
Hiếm khi cô có loại cảm xúc dữ dội như vậy. Nhưng thật sự ở giây phút vừa rồi, lông tơ toàn thân cô gần như dựng đứng lên, tất cả mạch máu như đang run rẩy. Cảm giác này, không thể nói là hoảng sợ, cũng không thể nói là kinh hãi. Nói chính xác hơn, nó giống sự run rẩy như khi cô bị rơi vào hầm băng vậy.
Rất lâu trước đây, có lẽ là lúc còn chưa tốt nghiệp, cô đã được phân đến bệnh viện nào đó để thực tập. Có một ngày nọ, khi tới cổng bệnh viện, cô có gặp mấy người mới được cứu ra từ hiện trường tai nạn xe. Cô nhìn qua thì đúng lúc thấy có một cô gái mặt dính đầy máu đi theo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-ay-o-trong-vuc-sau/2846606/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.