🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lâm Tu, Lâm Tu, Lâm Tu.

Khi viết cái tên này vào sổ được ba lần, gã ngẩng đầu, thấy bố mẹ đã bị công việc chuyển sự chú ý đi. Gã cầm bút, viết một cái tên khác phía sau ba cái tên này, Hiểu Hiểu.

Hiểu Hiểu là bạn tốt nhất của gã. Vào lần đầu tiên gã giới thiệu người bạn này với bố mẹ, phản ứng của mẹ gã đã khiến gã mỗi khi nhớ lại đều sợ hãi không thôi.

Mẹ gã nắm bờ vai gã, tức giận nói bên cạnh gã vốn không có người bạn này, đó chỉ là tưởng tượng của gã mà thôi.

“Nghe đây, thực tế không hề có người tên Hiểu Hiểu này. Con là con trai duy nhất của mẹ. Nhà mình chỉ có một mình con, biết không?!”

Bố gã giữ chặt người mẹ mất khống chế, nói: “Được rồi, được rồi. Em đừng kích động như vậy. Bản thân em cũng là một Bác sĩ Tâm lý, em có thể kiên nhẫn với những đứa nhỏ bị bệnh khác, sao đến con mình lại...”

“Chính vì em là Bác sĩ Tâm lý, em mới không thể chịu được con em biến thành như vậy! Cả nhà chúng ta đều rất bình thường, chưa từng có bệnh tâm thần di truyền. Trong thời gian mang thai, tâm trạng của em cũng rất ổn định. Thậm chí em còn không bị trầm cảm sau sinh. Em và anh đều là bố mẹ bình thường, tại sao con trai sinh ra lại... Lại biến thành một quái vật?”

Lâm Tu đứng ở cửa nhìn người mẹ phát rồ của mình, sau đó nhìn người bố đang an ủi bà ấy, nghiêng đầu.

“Quái vật? Cho dù con là quái vật thì bạn thân của con chắc chắn không phải.”

Người bố luôn bình tĩnh không ngờ cũng có một ngày kích động nắm bả vai gã, nói: “Tại sao lại trộm son của mẹ con? Tại sao lại lấy đồ của những cô gái đó? Không phải bố đã nói với con rồi sao? Con là một thanh niên bình thường, con không thể, không thể làm như vậy.”

Ngày trong nhà xảy ra hỏa hoạn.

Gã nhìn bố mẹ bị lửa lớn cắn nuốt, tay vẫn nắm chặt thỏi son, chậm rãi tô lên môi mình.

...

“Bác sĩ Quý, cô có tin có người vừa sinh ra đã là quái vật đáng sợ không?”

“Nếu sinh ra đã có bệnh thì có khả năng là do gen di truyền.”

Trong cuộc gọi lần thứ hai, Quý Vân Vãn từng nghe “cô ấy” nhắc tới. Cô ấy có bố mẹ rất tốt, gia đình cũng rất ấm áp. Nhưng chỉ có một người không bình thường, đó chính là cô ấy.

Từ nhỏ cô ấy đã không hợp với thế giới này.

“Tôi từng có một người bạn thân, là bạn của tôi, đồng thời là chị em của tôi. Từ giây phút chào đời chúng tôi đã kết nối chặt chẽ với nhau. Nhưng bỗng có một ngày, cô ấy đã biến mất trước mặt tôi, dù tôi gọi thế nào cô ấy cũng không xuất hiện nữa...”

“Phải đi học ở nơi khác sao?” Quý Vân Vãn đoán: “Hay là... Bố mẹ cô từng có một người con khác, là chị em của cô?”

Có một số thai đôi lúc mới chào đời chỉ giữ lại được một bé. Tình huống này có rất nhiều nguyên nhân. Nhưng thông thường, đứa bé còn sống sẽ không biết mình còn một anh chị em sinh đôi, trừ khi bố mẹ cho biết.

“... Có lẽ vậy, nhưng không ai tin tôi.” “Cô ấy” thở dài: “Có lẽ giống như cô nói, từ nhỏ tôi đã là một kẻ có bệnh, khác với người bình thường.”

“Sau đó cô đã từng thử đi tìm người bạn kia của mình chưa?”

“Có, tôi vẫn luôn chờ cô ấy... Có thể vì chờ đợi quá lâu, thậm chí tôi... đã dần biến thành dáng vẻ như cô ấy.” “Cô ấy” cười khẽ, nói: “Cô ấy là một cô gái rất tốt.”

Quý Vân Vãn không nghe ra điều gì khác thường, cô chỉ cảm thấy, người này rất cô đơn.

“Cô cũng là một cô gái rất tốt.” Quý Vân Vãn an ủi cô ấy: “Nếu chúng ta có thể gặp mặt, có lẽ sẽ trở thành bạn tốt thì sao, cô đang ở thành phố nào? Có muốn hẹn thời gian không, chúng ta gặp mặt một lần?”

“Không, tạm thời vẫn chưa được. Nhưng sẽ có một ngày, tôi sẽ có dũng khí đi gặp cô, Bác sĩ Quý.” “Cô ấy” lại thở dài: “Nhưng thật ra tôi hy vọng, cô đừng nên nhớ tôi.”

“Tại sao?”

“Bởi vì tôi không muốn để cô nhìn thấy dáng vẻ thật của tôi. Chắc chắn cô cũng sẽ không thích dáng vẻ thật của tôi.”

“Tôi có thích hay không thì có gì quan trọng chứ? Mình thích mình mới là quan trọng nhất. Nếu ngay cả cô còn không thích bản thân mình thì thật sự rất khó hấp dẫn những người khác thích cô. Cho nên nhất định phải nhớ kỹ, dù xảy ra chuyện gì cũng phải đối tốt với bản thân một chút. Trên thế giới này còn rất nhiều thứ tốt đẹp chờ cô đi trải nghiệm.”

“Có thể nghe được giọng của Bác sĩ Quý cũng là một chuyện tốt đẹp đối với tôi.”

“Vậy cô vẫn cảm thấy buồn rầu sao?”

“Đúng vậy, tôi buồn rầu chính là bởi vì... Tôi vẫn có xúc động muốn giết người. Nhưng lần này không phải muốn giết chính tôi, mà là những người khác.”

“Đây chắc chắn là suy nghĩ sai trái.” Quý Vân Vãn trở nên nghiêm túc: “Mỗi người đều chỉ sống một lần. Mạng sống là thứ quan trọng nhất. Chúng ta không chỉ phải bảo vệ an toàn tính mạng của mình mà còn phải cam đoan mình không tổn thương an toàn tính mạng của người khác. Tổn thương người khác tương đương với tổn thương bản thân. Đây là chuyện vi phạm pháp luật, tuyệt đối đừng làm...”

“Đúng vậy, đây là việc không thể làm.”

“Tôi rất vui vì cô có thể nói cho tôi biết cô có loại xúc động này. Nhưng nếu loại xúc động này vẫn tồn tại, tôi hy vọng cô có thể đến bệnh viện làm một số tư vấn tâm lý cụ thể. Như vậy sẽ có thể tìm hiểu xem về vấn đề của cô rốt cuộc nằm ở đâu...”

“Bác sĩ Quý, cô không cần lo lắng, cũng không cần báo cảnh sát, tôi hiểu ý của cô rồi.”

“Vậy là tốt rồi, nếu không tôi thật sự không yên tâm.”

...

Phòng thẩm vấn.

“Làm một lần điều trị tâm lý cuối cùng cho tôi đi, Bác sĩ Quý... của tôi”

Nghe thấy câu này, Quý Vân Vãn như nghe được trò đùa buồn cười nhất thế gian, cô thậm chí còn nâng tay lên xoa tai mình, hỏi: “Anh đang nói cái gì?”

Lâm Tu khẩn thiết mà kiên nhẫn nói: “Tôi nói, tôi muốn nhờ cô làm một lần điều trị tâm lý cuối cùng cho tôi. Giống như cô từng làm trong điện thoại vậy.”

“Lâm Tu, anh đang mơ mộng hão huyền đó.” Quý Vân Vãn chế nhạo: “Anh cảm thấy anh vẫn còn tư cách yêu cầu tôi làm những chuyện này sao?”

“Tại sao không thể chứ?” Lâm Tu mỉm cười, nói: “Thân là một nhà Tư vấn tâm lý xuất sắc, cô sẽ không từ chối bất cứ một người tư vấn nào, ngay cả khi đó là một tội nhân tội ác tày trời.”

“Sẽ không” chứ không phải “không thể”, gã nói những lời này như thể gã thật sự hiểu rất rõ cô.

Sắc mặt Quý Vân Vãn trầm xuống, cô nói: “Lâm Tu, anh nghiêm túc sao?”

“Đúng vậy, vẫn nghiêm túc như khi tôi gọi cho cô để được tư vấn.”

“Nếu lúc trước tôi có thể chữa khỏi cho anh, ngăn cản anh, làm giảm bớt những suy nghĩ tối tăm đó của anh, thậm chí là trực tiếp tắt điện thoại không khuyên anh từ bỏ ý định tự sát, thì sẽ không xảy ra nhiều chuyện tàn nhẫn như vậy.” Quý Vân Vãn nhìn vào mắt gã, nói: “Cho nên, đến cuối cùng, tội của anh vẫn phải chia cho tôi một phần.”

“... Nhưng Lâm Tu này, loại người cực kỳ ích kỷ như anh sẽ lựa chọn tự sát thật ư?”

Lâm Tu mỉm cười, nói: “Cô Quý, cô cảm thấy loại sinh vật như con người, sẽ có người có thể vô tội cả đời thật sao?”

Quý Vân Vãn nói: “Có một số tội hoàn toàn có thể tránh được, ngược lại, có một số tội là không thể tha thứ.”

“Hoàng San San đã tự thiêu sống mình trước mắt tôi.” Quý Vân Vãn chợt nói: “Tôi rất tò mò, lúc biết cô ta chết, anh có từng buồn không?”

“Lúc em gái cô chết, hình như cô rất buồn.” Lâm Tu nhìn cô, mắt hơi nheo lại, như đang nhớ về hình ảnh nào đó: “Tôi đã thấy dáng vẻ đau khổ của cô. Cô như mất đi toàn bộ thế giới trong nháy mắt, đau lòng gào khóc gọi tên em gái trong cơn mưa lớn. Rõ ràng khi đó cô không hề bị thương nhưng lại giống như đã trải qua hình phạt lăng trì, đau đến mức toàn thân phát run.”

Quý Vân Vãn nhắm mắt, kiềm chế hai tay đang run rẩy, cô nói: “Cho nên, đau khổ của tôi khiến anh rất hưởng thụ sao?”

“Cô đoán xem?”

Quý Vân Vãn im lặng một lúc, hỏi: “Anh muốn lấy việc này để nói với tôi điều gì đây?”

“Trước mặt cô, mọi lời nói dối của tôi đều không thể che giấu.” Lâm Tu thản nhiên cười nói: “Cho nên tôi không muốn trả lời câu hỏi này.”

Từ đầu đến cuối gã luôn thờ ơ trước cái chết của Hoàng San San, từ chối trả lời bất cứ câu hỏi nào liên quan đến cô ta.

Có lẽ việc này cũng là một cách trả lời.

“Được, vậy tôi đổi một cách hỏi khác.” Quý Vân Vãn gật đầu, gằn từng tiếng, hỏi: “Lúc nhìn những cô gái vô tội đó chết thảm trong tay Châu Kế Phàm và Hoàng San San, anh đã nghĩ gì?”

Lâm Tu khẽ cười, dùng ngón tay chỉ vào đầu mình, nói: “Có lẽ, sau khi tôi bị tử hình, cô có thể đăng ký mổ xẻ đầu tôi để xem trong đó rốt cuộc có chứa gì. Chắc đầu của một tên tội phạm giết người hàng loạt vẫn sẽ có giá trị nghiên cứu nhất định chứ, đúng không? Nơi đó cất giấu bí mật của những kẻ thích giết người như bọn tôi.”

Nói xong lời cuối cùng, gã cười càng lúc càng lớn, cười đến mức gần như có chút điên loạn: “Muốn nghiên cứu một tội phạm thì cách tốt nhất là đi vào não của kẻ đó. Tôi rất tò mò. Lúc cô phân tích những kẻ b**n th** như bọn tôi, cô có đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, tưởng tượng bản thân là một phần trong bọn tôi, rồi dựa vào đó để hiểu động cơ phạm tội và cách thức gây án của bọn tôi không?”

“Tôi không phủ nhận có một số chuyên gia sẽ làm như vậy. Nhưng nếu muốn nói về anh, nhiều nhất tôi chỉ tưởng tượng anh thành một con rệp ác độc thôi.”

Cảm xúc của cô đã ổn định lại. Nhưng trên thực tế, Quý Vân Vãn rất rõ, lúc cô đối mặt với kẻ giết người trước mắt này, cô vẫn căm ghét, vẫn thù hận như vậy. Cô nói: “Cho nên anh nghĩ nhiều rồi, tôi sẽ không tưởng tượng mình thành một con rệp.”

Lâm Tu gật đầu, nói: “Nhưng tôi sẽ tưởng tượng mình thành mỗi nạn nhân. Lúc chứng kiến sự đau khổ của họ, dường như tôi thấy mình đang thừa nhận đau khổ cùng với họ. Khi nhìn họ chết đi, sinh mệnh tôi như cũng mất đi một phần...”

“Anh đang nói láo!” Quý Vân Vãn chợt ngắt lời gã: “Lâm Tu, anh đúng là mẹ nó biết dát vàng lên mặt mình. Sự đau khổ mà họ phải thừa nhận ngay cả một phần vạn anh cũng không cảm nhận được. Anh cũng sẽ không bao giờ muốn cảm nhận những đau khổ mà họ phải chịu.”

“Quả nhiên... Chỉ cô mới có thể nhìn thấu lời nói dối của tôi.” Lâm Tu dùng đầu lưỡi l**m l**m đôi môi khô khốc của mình, chế nhạo: “Từ lần đầu tiên gặp cô tôi đã biết, cô là khắc tinh của tôi. Một ngày nào đó... Cô sẽ tìm được tôi, ví như lúc này vậy.”

Quý Vân Vãn nhắm mắt lại, hít vào một hơi thật sâu để áp chế tức giận trong lòng, cô nói: “Lâm Tu, thời gian tư vấn của anh đã kết thúc.”

Mặc dù sự tồn tại của Lâm Tu là một tư liệu nghiên cứu rất tốt đối với Tâm lý học Tội phạm, nhưng cô không muốn đối mặt với ác ma này nữa.

“Không, vẫn chưa.” Lâm Tu khẽ mỉm cười: “Thời gian của chúng ta vẫn còn rất dài. Bọn họ sẽ không đến quấy rầy đâu. Dù sao chỉ cô mới có thể cạy được miệng tôi thôi. Cô Quý của tôi ơi, cô vẫn còn vấn đề chưa hỏi tôi, không phải sao? Đây chính là cơ hội duy nhất.”

“Phải biết rằng, sau này chưa chắc cô đã có thể gặp được một tội phạm giết người hàng loạt không dính một giọt máu như tôi đâu.”

Đôi tay đeo găng quanh năm của gã trắng xanh nhợt nhạt y như khuôn mặt gã, duy chỉ có móng tay là dính màu đỏ như máu tươi.

Đúng là, người chưa bao giờ dính một giọt máu, lại hại chết tròn mười mạng người.

Mà hình phạt đang chờ đợi gã, cũng sẽ không nhẹ hơn những kẻ giết người đẫm máu.

Quý Vân Vãn nói: “Người bạn trong miệng anh, trước giờ chưa từng tồn tại. Từ nhỏ anh đã không thể phân biệt được thế giới tưởng tượng và thế giới thật. Anh đã áp đặt những h*m m**n viển vông đó lên người vô tội. Sau đó điều khiển Châu Kế Phàm và Hoàng San San g**t ch*t họ một cách tàn nhẫn, lặp đi lặp lại quá trình “cô ấy” biến mất trước mặt anh. Khi những cô gái vô tội đó mất đi, anh lại tìm kiếm tung tích của “cô ấy” hết lần này đến lần khác. Anh muốn chứng minh sự tồn tại của “cô ấy”. Nhưng cuối cùng anh vẫn phát hiện, “cô ấy” vốn chưa từng tồn tại. “Cô ấy” là ảo tưởng của anh, cũng là nơi bí ẩn nhất trong tiềm thức của anh. “Cô ấy” là một nhân cách khác mà anh đã giấu sâu bên trong, một cô gái khờ dại và vô tội, vốn không nên tìm đến cái chết, một tồn tại vốn không tồn tại.”

Lâm Tu hơi nghiêng đầu, sườn mặt dưới ánh đèn vẫn bình tĩnh như cũ.

Nhưng bên mặt nằm dưới bóng tối lại nhếch lên cười nhạt, lộ ra một biểu cảm kì lạ: “Ảo tưởng? Cô cảm thấy, bọn họ đều là ảo tưởng của tôi?”

Quý Vân Vãn im lặng nhìn gã.

Lâm Tu khẽ mỉm cười, nụ cười của gã càng lúc càng lớn, xiềng xích trên người theo đó mà đung đưa, gã nói: “Nếu bọn họ đều là ảo tưởng của tôi, vậy tôi là ai khi đã tự tay giết bọn họ? Cô là ai mà tôi chưa bao giờ nỡ giết?”

Tiếng cười của gã chưa dứt, nhưng trong mắt lại bắt đầu ứa lệ. Đến cuối cùng, cả cơ thể gã đều còng xuống.

Giống như một cái xác bỗng mất đi hơn phân nửa linh hồn, gã cuộn mình trong xiềng xích đang giam cầm gã, không thể thoát thân.

“Lâm Tu, anh đã hết thuốc chữa rồi, tôi không thể điều trị cho anh.” Quý Vân Vãn lắc đầu, nói: “Trên thế giới này, không một bác sĩ nào có thể điều trị cho anh. Đợi đến ngày anh bị tử hình, tôi sẽ chuẩn bị hoa tươi truy điệu cho những cô gái vô tội kia. Còn anh, dù anh có hối hận, có áy náy hay không thì cũng không thể đổi được sự tha thứ của họ nữa... Mà anh, vốn không xứng được họ tha thứ.”

...

Lần nói chuyện này kéo dài khoảng một tiếng. Những người chờ đợi bên ngoài đều rất nôn nóng. Còn những người ngồi trước camera, ai nấy đều rất nghiêm túc.

Nhưng lần thẩm vấn này, trừ một số vị lãnh đạo cấp cao ra thì không có bất cứ kẻ nào được nghe cuộc đối thoại của bọn họ, hơn nữa cũng sẽ không công khai.

Khi ra khỏi phòng thẩm vấn, tất cả mọi người xông tới, Sở Phong lo lắng bắt lấy cánh tay cô, hỏi: “Vân Vãn, cô có ổn không? Tên kia nói gì với cô?”

“Các người không nghe thấy sao?”

“Không, lãnh đạo không cho bọn tôi vào phòng giám sát.”

“Vậy thì tốt.” Vẻ mặt Quý Vân Vãn rất bình tĩnh, cô nói: “Biệt giam, tốt nhất là đến tận ngày tử hình... Tốt nhất, đừng để ai tiếp xúc với gã nữa.”

Sở Phong nghi ngờ nhìn Quý Vân Vãn.

Mặc dù thần sắc của cô vẫn bình thường, ánh mắt cũng rất bình tĩnh, nhưng dưới sự bình tĩnh này, lại giống như ẩn sâu một điều gì đó khiến người khác không nhìn thấy.

Cô cứ đứng đó bình thản như vậy, không ai biết vừa rồi cô đã trải qua một đợt sóng to gió lớn đáng sợ như thế nào.

Tên tội phạm này, nguy hiểm hơn bất cứ bệnh nhân tâm thần có mức độ nguy hiểm cao nào mà cô từng gặp trong bệnh viện.

Có lẽ chỉ vào giây phút gã bị tử hình, tất cả mới thật sự chấm dứt.

“Đúng rồi Vân Vãn, Đội trưởng Nghiêm vừa bị lãnh đạo gọi đi họp rồi. Anh ấy nói sau khi cô ra thì chờ một chút, anh ấy sẽ đưa cô về nhà.”

Quý Vân Vãn gật đầu, nói: “Mọi người đi làm việc đi, tôi không có việc gì đâu.”

Nhưng khi Nghiêm Liệt vội vàng họp xong quay về, lại không tìm thấy Quý Vân Vãn.

“Hình như sau khi gặp Lâm Tu cô ấy hơi khác thường, chẳng được bao lâu đã không tìm thấy người đâu. Tôi vừa đến hỏi bảo vệ ở cổng, đúng là Cố vấn Quý đã đi rồi. Xe của cô ấy vẫn đang được bảo dưỡng nên chắc cô ấy đã bắt xe đi.” Sở Phong nói: “Đúng rồi, tôi vừa nghĩ tới một chuyện, chiếc xe kia của cô ấy mới trải qua chuyện như vậy... Có lẽ về sau cô ấy cũng sẽ không muốn lái nó nữa.”

“Không nói là đi đâu sao?”

“Không có. Mà cuộc nói chuyện với Lâm Tu cũng được giữ bí mật. Cấp trên không cho hỏi.” Sở Phong nói một cách nghiêm túc: “Nhưng tôi nghĩ, chắc chắn Lâm Tu đã nói với cô ấy điều gì đó mà chúng ta không ngờ được. Ai biết rốt cuộc tên b**n th** kia nghĩ gì chứ.”

Nghiêm Liệt xoay người lấy điện thoại ra gọi cho Quý Vân Vãn. Nhưng khi màn hình sáng lên, một tin nhắn đột nhiên nhảy ra. Là tin nhắn của Quý Vân Vãn: [Ra ngoài kiếm đồ ăn, không cần lo lắng, nói với Liệt Phong là buổi tối không cần chờ tôi, tôi cần đi giải sầu một mình.]

Thấy vẻ mặt của Nghiêm Liệt chuyển từ cau mày sang thả lỏng, Sở Phong nghi ngờ: “Đội trưởng Nghiêm, anh liên lạc được với Vân Vãn rồi?”

“Ừ, cô ấy không sao.”

Ít nhất vẫn báo bình an cho anh, nói mình muốn đi đâu. Điều này chứng tỏ cô còn biết có người sẽ lo lắng cho cô.

Sở Phong hơi ngạc nhiên, hỏi: “Sao anh biết không sao?”

Nghiêm Liệt liếc mắt nhìn anh ta, bất ngờ đè bả vai anh ta lại.

Sở Phong ăn đau, lập tức cầu xin tha thứ: “Đội trưởng, đội trưởng, nói chuyện cẩn thận đừng động thủ, anh không biết anh mạnh thế nào hả?”

Toàn Đội cảnh sát hình sự ai chẳng biết một quyền của Nghiêm Liệt có thể khiến người ta gãy xương chứ. Luận thân thủ, anh là người từng đứng đầu cả nước đó. Không phải nói chơi đâu, nếu thật sự bị anh đánh thì chắc chắn mười ngày nửa tháng anh ta không thể xuống giường được!

“Có biết đám người kia đều đang đồn Nguyên Triệt là vị hôn phu của Quý Vân Vãn không?”

“Hả?? Có chuyện này sao?” Sở Phong tỏ vẻ kinh ngạc: “Hơi quá đáng, sao có thể nói bừa về chuyện này được chứ! Hai họ còn chẳng phải quan hệ yêu đương, sao lại thành vị hôn phu rồi!”

Nghiêm Liệt híp mắt, hạ giọng hỏi với vẻ nguy hiểm: “Cậu khẳng định cậu không biết?”

“Đương nhiên tôi…” Mới nói được một nửa đã cảm nhận được lực truyền đến từ tay Nghiêm Liệt tăng lên, Sở Phong nhanh chóng đầu hàng: “... Là thằng nhóc do Nguyên Triệt kia! Dù sao lần nào đến thằng nhóc Nguyên Triệt cũng rất phô trương. Hoa tươi, điểm tâm, mỗi lần là một loại khác nhau... Lời đồn này chắc chắn là bọn họ thấy rồi tự nói bừa thôi!”

Thấy Nghiêm Liệt vẫn không nhúc nhích quan sát anh ta, Sở Phong hoàn toàn chuyển sang cầu xin tha thứ: “Đội trưởng, anh không biết đấy thôi. Thằng nhóc họ Nguyên kia rất nham hiểm. Mỗi lần đến tìm Vân Vãn đều lôi kéo làm quen với đám nhóc bên Đội Trinh sát kỹ thuật, muốn lấy tình báo về người xung quanh Vân Vãn, nhất là những người muốn theo đuổi cô ấy. Lúc trước khi anh chưa đến, đúng là bọn tôi đều nghĩ sớm muộn gì Vân Vãn cũng sẽ đồng ý yêu cậu ta. Nhưng sau đó lại phát hiện cô ấy hoàn toàn không có tâm tư đó...”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.