🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

"Tôi hỏi cậu, có phải cậu nói cho cô ấy biết chuyện tôi và Nguyên Triệt đánh nhau không?”

Đội trưởng ơi đội trưởng, ngài như vậy mà là đánh nhau sao? Ngài là bị đánh một cách thuần túy đó được không.

Lúc trưa Sở Phong tự cho là đã giấu được chuyện này, không nghĩ tới Nghiêm Liệt vẫn không buông tha cho anh ta.

Cái này Sở Phong hoàn toàn không ứng biến được, khóc không ra nước mắt, nói: “Đội trưởng Nghiêm, tôi đã nói rồi mà, không thể giấu được Vân Vãn chuyện gì đâu. Cô ấy là nhà thôi miên đó. Cô ấy chỉ cần nhìn một cái thôi là tôi không tìm ra hướng Bắc ở đâu luôn rồi. Đến cả chuyện đái dầm đến năm mấy tuổi cũng có thể nói cho cô ấy luôn đó. Có lẽ trên thế giới này chỉ có một người có thể lừa cô ấy thôi...”

Nghiêm Liệt hơi suy tư, hỏi: “Người nào?”

“Người khiến cô ấy... rơi vào bể tình? Không phải mọi người hay nói yêu đương sẽ khiến người ta trở nên ngu ngốc sao?”

Nghiêm Liệt bị anh ta làm cho giận đến bật cười: “Cậu cảm thấy cô ấy là kiểu con gái sẽ trở nên ngu ngốc sao?”

“Hay là chúng ta đánh cược đi?” Sở Phong chợt lóe lên một ý tưởng: “Không cần biết yêu đương với ai, hãy xem Cố vấn Quý cực kỳ thông minh của chúng ta có thể trở nên ngu ngốc... À không, ý tôi là IQ có thể thụt lùi tới mức nào?”

Nghiêm Liệt không hề nể tình châm chọc: “Chờ đến khi cậu già nua ngu ngốc thì IQ của cô ấy cũng không thụt lùi đâu.”

“Không một người phụ nữ nào có thể thoát khỏi con đũy tình yêu, dù Cố vấn Quý có thông minh đến đâu thì cũng phải không ngoại lệ.” Sở Phong nhướn mày nói: “Đánh cược đi đội trưởng, anh chịu trách nhiệm yêu đương với Vân Vãn, tôi chịu trách nhiệm quan sát, thế nào?”

Nghiêm Liệt dừng chân: “Cậu nói gì?”

“Tôi nói... Anh, anh chịu trách nhiệm với Cố vấn Quý...” Thấy ánh mắt Nghiêm Liệt ngày càng kì lạ, Sở Phong nuốt nước miếng, nói: “Coi như tôi chưa nói!!!”

Nhưng mới chạy được vài bước, Sở Phong đã bị Nghiêm Liệt bắt lại, hơn nữa còn xách anh ta tới nơi không có người.

“Đội trưởng, có chuyện gì từ từ nói, anh nhất định phải bình tĩnh một chút!”

Phịch một tiếng, Sở Phong trợn tròn mắt.

Nghiêm Liệt ép anh ta lên vách tường.

Trong đầu Sở Phong lập tức có một vạn chữ ĐMM chạy qua. Nhưng Nghiêm Liệt cũng chỉ cho anh ta suy nghĩ miên man một giây rồi hỏi với giọng lạnh lùng: “Tại sao nói như vậy?”

“Hả?”

“Tôi biểu hiện rõ ràng vậy sao?” Nghiêm Liệt nhìn vào mắt anh ta, gằn từng tiếng: “Tâm tư của tôi... Rõ ràng vậy sao?”

Sở Phong tỏ vẻ cạn lời: “Đội trưởng, trước giờ anh chưa từng yêu đương thật à?”

“Chưa thì sao?” Ánh mắt Nghiêm Liệt nhìn anh ta như giấu tận mấy con dao.

Sở Phong cảm thấy mình chỉ cần nói sai một chữ thôi, có thể hôm nay mình sẽ phải về nhà với khuôn mặt sưng thành đầu heo.

Lúc Sở Phong đang cắn răng suy nghĩ xem trả lời thế nào, Nghiêm Liệt lại bất ngờ buông lỏng tay, nhíu mày.

“Sao vậy, đội trưởng?” Bình thường, khi Nghiêm Liệt lộ ra vẻ mặt nghiêm túc như vậy tức là có chuyện rất nghiêm trọng, cho nên Sở Phong vừa thấy anh như vậy liền giật thót trong lòng.

“Chắc chắn tâm trạng của cô ấy rất tệ.” Sắc mặt Nghiêm Liệt hơi nặng nề: “Hơn một tiếng đồng hồ, cậu cảm thấy Lâm Tu có thể nói gì với cô ấy?”

“Cái này... cái này chắc chỉ có lãnh đạo mới biết thôi.”

Nghiêm Liệt xoay người bước đi.

Sở Phong thở phào nhẹ nhõm, rồi bỗng nhiên lại cảm giác có chỗ nào đó không đúng, thầm nói chắc đội trưởng sẽ không đi tìm lãnh đạo chứ?

Anh ta nghĩ đúng rồi.

Cục trưởng Bạch đang gọi điện thoại, một người bất ngờ đẩy mạnh cửa ra tiến vào. Âm thanh đó lớn đến mức khiến ông suýt làm rơi điện thoại trong tay. Lúc đang muốn tức giận thì thấy là Nghiêm Liệt, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Nghiêm Liệt rất ít khi mất lý trí như vậy. Ngay cả khi sự việc phát triển nghiêm trọng hơn dự kiến thì anh vẫn có thể giữ được sự tỉnh táo tối thiểu, chắc chắn sẽ gõ cửa rồi mới vào. Loại lễ phép tôn trọng cấp trên này cũng đã khắc sâu vào xương tủy từ khi Nghiêm Liệt còn là quân nhân.

Cục trưởng Bạch hẹn với người ở đầu kia lát nói chuyện sau rồi cúp điện thoại, hỏi: “Cậu có chuyện gì? Sắc mặt khó coi thế.”

Nghiêm Liệt nói: “Tôi muốn biết quá trình nói chuyện của Cố vấn Quý và Lâm Tu.”

“Không thể.” Cục trưởng Bạch khoát tay, ý bảo anh bỏ suy nghĩ này: “Cho các cậu nghe quá trình nói chuyện của ai cũng được, nhưng của Lâm Tu thì không được.”

Nghiêm Liệt nhíu mày: “Tại sao?”

“Cậu có biết vụ án của gã đã gây ra ảnh hưởng như thế nào không?” Cục trưởng Bạch lấy một điếu thuốc ra muốn châm lửa nhưng chợt nghĩ đến bình thường Nghiêm Liệt vốn không hút thuốc giờ còn đang phiền lòng, lại buông xuống, nói: “Dù có tìm trong phạm vi cả nước thì mấy chục năm nay cũng không có được tên tội phạm giết người hàng loạt nào b**n th** mà thông minh như gã đâu. Cậu nghĩ chỉ cần bắt được và tử hình gã là chuyện này đã có thể kết thúc ư? Tôi nói cho cậu biết, thuộc hạ của gã không chỉ có hai tên tội phạm Châu Kế Phàm và Hoàng San San đâu. Nói không chừng gã đã có một mạng lưới ngầm chuyên bồi dưỡng b**n th** trong tay rồi. Phía trên đã ban hành tài liệu quan trọng, yêu cầu điều tra kỹ lưỡng tất cả các mối quan hệ giữa các cá nhân và dấu vết trực tuyến của người này. Một khi phát hiện còn người nào cùng loại với Châu Kế Phàm và Hoàng San San thì đều phải điều tra cẩn thận xem có dấu hiệu phạm tội hay không.”

“Việc này thì liên quan gì đến cuộc nói chuyện giữa gã và Cố vấn Quý?”

“Cậu cứng đầu thật đấy.” Cục trưởng Bạch thở dài, nói: “Nếu là người khác, chúng tôi sẽ không cho phép bất cứ ai nói chuyện với Lâm Tu. Gã có thể dễ dàng tẩy não và thôi miên người khác, thuộc về loại tội phạm hết sức nguy hiểm. Cậu cũng đã thấy thuật thôi miên của Quý Vân Vãn rồi, lợi hại thế nào không cần tôi nhiều lời nữa chứ? Chúng ta đã phân tích rất có thể Lâm Tu cũng có tài năng về phương diện này, nhưng gã hoàn toàn ngược lại với Quý Vân Vãn. Trong quá trình nói chuyện của hai người họ, nếu có một bên thực hiện thôi miên thì sao. Cậu nói xem trong hai người họ ai sẽ là người chiến thắng? Lúc ấy, tôi ngồi ở cách vách nhìn bọn họ thôi mà nghe xong cuối cùng mẹ nó còn toát mồ hôi lạnh đầy đầu.”

Cục trưởng Bạch rốt cuộc không bình tĩnh được nữa, lại cầm điếu thuốc kia lên, nói: “Tôi nói cho cậu thế này vậy. Tình huống lúc ấy của hai người họ, chỉ cần Quý Vân Vãn không khống chế tốt cảm xúc dù chỉ một chút thôi, rất có thể lời nói của Lâm Tu đã có hiệu quả. Nhưng cuối cùng cô ấy vẫn thắng, cậu có biết tại sao không?”

Nghiêm Liệt: “Cục trưởng Bạch, ngài muốn nói là chính nghĩa nhất định sẽ chiến thắng tà ác sao?”

“Chuyện vớ vẩn này ai mà không biết, còn cần tôi nói với cậu à?” Cục trưởng Bạch cười mắng một câu, sau đó thản nhiên nói: “Ý của tôi là, cuối cùng Quý Vân Vãn đã phân tích tâm lý của Lâm Tu một cách tường tận. Ván cờ mà hai bọn họ đánh, không chỉ là ván cờ giữa một Chuyên gia Tâm lý và một kẻ có tâm lý b**n th**. Mà còn là cuộc đọ sức giữa chính Quý Vân Vãn với lòng thù hận của mình. Chỉ cần cô ấy có chút lòng riêng thôi thì có lẽ cô ấy đã dùng thuật thôi miên khiến Lâm Tu tự tàn sát gã ngay tại đó rồi. Cậu biết cô ấy hoàn toàn làm được việc này mà. Chúng tôi đã quyết định không công khai cuộc nói chuyện của bọn họ. Một là vì thật sự cần giữ bí mật, hai là vì tôn trọng Vân Vãn. Cuối cùng cô ấy vẫn chọn cách dùng pháp luật trừng trị Lâm Tu. Đó là lựa chọn chính xác nhất của cô ấy. Nhưng quá trình này, mọi người vẫn không nên xem thì hơn. Tin tôi đi, nghe xong cũng không tốt hơn đâu.”

Nghiêm Liệt còn muốn nói gì đó, nhưng anh cụp mắt suy nghĩ một lúc, cuối cùng không nói gì.

“Tôi biết tâm tư của cậu với Vân Vãn.” Cục trưởng Bạch nhìn biểu cảm nặng nề trên mặt anh, thở dài: “Đứa nhỏ này đã phải chịu khổ nhiều rồi. Cậu chắc chắn không thể nghĩ ra năm đó cô ấy đã làm thế nào để sống sót đâu. Có thể đi đến bước đường hôm nay là cả một hành trình rất không dễ dàng. Nếu cậu thật sự đặt cô ấy trong lòng thì hãy cố gắng giúp cô ấy thoát khỏi bóng ma này đi. Mau chóng bắt đầu cuộc sống mới sẽ tốt hơn. Tôi vẫn rất xem trọng cậu. Dù sao thì người cứng đầu như cậu đúng là không dễ tìm.”

Nghiêm Liệt: “... Cảm ơn khích lệ của ngài, Cục trưởng Bạch .”

“Đi đi, đi tìm cô ấy đi.” Cục trưởng Bạch phất tay với anh, nói: “Tôi đoán hiện giờ trong lòng cô ấy cũng rất khó chịu. Cậu nhân cơ hội này mà tận dụng hoàn cảnh cho tốt vào. Khi nào theo đuổi được người thì đến đắc ý với tôi sau.”

...

Nơi này là nghĩa trang đắt đỏ nhất Tân Hải.

Sau khi Hứa Dao chết, bố Hứa và mẹ Hứa đều khó mà chấp nhận được việc con gái yêu quý duy nhất của mình bị giết hại một cách tàn nhẫn như vậy. Cho nên, không lâu sau khi Hứa Dao xảy ra chuyện, họ cũng lần lượt qua đời.

Quý Vân Vãn mua nghĩa trang tốt nhất, chôn cất cả nhà họ cùng một nơi.

Cô cũng mua vị trí dành cho mình về sau ngay bên cạnh.

Bố Hứa chết vì quá đau khổ mà tái phát bệnh tim, mẹ Hứa trong một đêm bạc đầu, không bao lâu sau cũng từ biệt cuộc sống.

Khoảng thời gian đó, cô hoàn toàn không biết mình đã trải qua thế nào. Từ lúc nhìn thấy thi thể Hứa Dao, cô đã như phát điên vậy. Sau khi nôn hết mọi thứ trong dạ dày lúc ở bệnh viện, cô không ăn không uống không ngủ suốt một tuần, như rồ dại kéo cơ thể không còn hơi sức đi tìm hung thủ. Cũng bởi vậy mà cô không chú ý đến hai người lớn. Đến khi cô biết bố Hứa đã qua đời thì lập tức sụp đổ không biết nên làm gì cho phải. Sau đó cô cũng tỉnh táo lại, bắt đầu ngày đêm chăm sóc bên cạnh mẹ Hứa. Nhưng cô vẫn phải tận mắt thấy bà một đêm bạc đầu rồi dần dần vĩnh viễn nhắm hai mắt lại trong lòng cô.

“Đứa trẻ ngoan, dì biết con rất đau khổ. Dì cũng muốn sống cùng con. Con là chị em lớn lên với Dao Dao, không khác gì đứa con gái thứ hai của dì... Nhưng dì thật sự rất nhớ Dao Dao và bố Dao Dao... Tiểu Vãn, đồng ý với dì. Dù có khó khăn thế nào, con cũng phải vượt qua cửa ải này. Con còn trẻ... còn rất nhiều ngày tháng để sống. Dì phải đi tìm Dao Dao và bố con bé... Đứa trẻ ngoan, đừng chỉ nghĩ đến báo thù, con phải nhớ, cả nhà chúng ta... vẫn đang ở trên trời cao bảo vệ con. Nhất định phải sống thật tốt...”

Đây là những lời cuối cùng mẹ Hứa nói với cô vào giây phút cuối đời.

Mỗi một chữ, mỗi một câu, giống như vẫn đang quanh quẩn bên tai.

Cô ôm cơ thể đã mất đi hơi ấm của bà thật lâu, thật lâu. Khi hai mắt đã nhòe đi vì nước, cô kêu khóc gọi mẹ hết lần này đến lần khác.

Người qua đời, là người mẹ đã nuôi cô lớn, là bố cô, và cả chị em của cô.

Một gia đình ấm áp hạnh phúc như vậy, chỉ còn lại một mình cô.

Cô khóc đến mức nôn ra máu rồi ngất đi, khi tỉnh lại thì cô đã hôn mê ba ngày ba đêm trong viện.

Thật ra, lúc đó cô đã có dự cảm. Một ngày nào đó, có thể cô sẽ nằm trên giường bệnh lâu hơn nữa. Bởi vì sự ra đi của người nhà đã khiến cô hao hết hơn phân nửa sức sống, tất cả những gì còn lại chính là mong muốn sớm ngày bắt được hung thủ, báo thù cho nhà họ Hứa.

Bảy tháng hôn mê sau đó cũng là nhờ vào mong muốn này mới giúp cô sống sót, vì cô nhất định phải tự mình bắt được hung thủ.

Mà hôm nay, cuối cùng tất cả hung thủ đã sa lưới.

Ngọn nguồn đều là Lâm Tu.

Còn tội ác của Lâm Tu, rốt cuộc bắt đầu từ đâu?

Mẹ Lâm Tu là một Bác sĩ Tâm lý, nhưng ngay cả con trai của mình bà ấy cũng không thể chịu được, đến cuối cùng còn tự tay đẩy ác ma này vào xã hội.

Lâm Tu từng bước giết hại những sinh mạng vô tội kia, trên người gã cất giấu rất nhiều mặt âm u nhất gian ác nhất trong nhân cách.

Nếu cô phát hiện ra sự tồn tại của gã từ sớm thì cô sẽ làm thế nào?

Lâm Tu đã cho cô một vấn đề khiến cô ám ảnh suốt cuộc đời…

Những sinh mạng chết thảm đó, những tội ác không thể tha thứ đó, phải chăng cũng có một phần của cô?

“Dao Dao.” Cô vươn tay, khẽ run lên, v**t v* cô gái trẻ trên bức ảnh, nói: “Em nói cho chị biết... Liệu chị còn đủ tư cách để gánh trách nhiệm suốt phần đời còn lại của mình không?”

“Chị rất nhớ em... Rất nhớ bố mẹ của chúng ta.”

Từng giọt nước mắt rơi xuống thảm cỏ trước bia mộ, dần dần, những giọt nước mắt đó hòa vào làn mưa đột ngột đổ xuống trên trời cao.

Đây có lẽ là lần đầu tiên cô khóc dữ dội như vậy sau khi tỉnh lại.

Từng tiếng kêu khóc, trái tim đau đến mức toàn thân run lên. Nhưng trên thế giới này không còn ai đáp lại tiếng khóc than của cô nữa, cũng không còn ai lau nước mắt cho cô nữa. Những ký ức ấm áp này đã bị ác ma phá hủy hoàn toàn, cả đời này cô không thể chạm vào người thân của mình nữa.

Dù cho cuối cùng cô đã tự tay bắt được ác ma ấy, dù cho cuối cùng cô đã đánh tan được phòng tuyến tâm lý của gã và tái sinh làm một người chiến thắng. Nhưng cô vẫn không hề cảm thấy vui sướng, ngược lại đau xót trong lòng ngày càng sâu hơn.

“Chị thật sự rất nhớ mọi người... Rất muốn gặp lại mọi người...” Trong cơn mưa lớn, thân thể cô từ từ ngã xuống trước bia mộ, toàn thân run lên vì khóc: “Liệu chị có nên đi tìm mọi người không... Một mình chị... Thật sự quá mệt mỏi...”

Điện thoại được đặt bên cạnh rung lên không ngừng, nhưng cô đã không còn tâm trí nào để ý tới nó.

Bầu trời tối tăm, mưa lạnh như băng, bia mộ của người thân phía trước như hoàn toàn ngăn cách cô với thế giới này.

Không biết qua bao lâu, cô cảm thấy mình được ôm lên từ mặt đất lạnh như băng, ngay sau đó, cả người rơi vào một lồng ngực ấm áp.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.