8 giờ tối, Quý Vân Vãn ra khỏi phòng thôi miên, tiễn người tư vấn cuối cùng hôm nay về.
Nhậm Ninh Ninh lập tức bước tới, vừa nắm vai cô vừa nói: “Chị Vân Vãn, nếu không có việc gì thì chị về nhà sớm đi.”
“Sao thế, đuổi chị à?” Quý Vân Vãn buồn cười nói: “Lúc chị không đến thì suốt ngày ồn ào nói nhớ chị. Giờ chị đến rồi lại đuổi chị về nhà sớm?”
“Chẳng phải do em sợ có người nóng lòng muốn gặp chị sao!” Nhậm Ninh Ninh cười hì hì: “Em thấy dáng vẻ khi Đội trưởng Nghiêm ra khỏi văn phòng lúc trưa rồi đó. Rõ ràng là chưa thỏa mãn nha.”
Nói xong lập tức chuyển ánh mắt về phía sofa trong phòng làm việc.
Quý Vân Vãn: “...”
“Sao có thể, người đứng đắn như anh ấy thì có chỗ nào để em nhìn ra chưa thỏa mãn chứ.”
Nhậm Ninh Ninh hừ một tiếng: “Dù sao tóm lại là em cảm nhận được.”
Em ấy đã quan sát rất kỹ. Trước khi đi, dù Nghiêm Liệt biểu hiện không khác gì bình thường, nhưng vẫn có một chút khác biệt. Nhất là ánh mắt, sâu hơn bình thường, tai cũng hơi đỏ nữa.
Trên mặt Quý Vân Vãn không để lộ sơ hở gì, có điều vành tai đỏ lên vẫn bị Nhậm Ninh Ninh phát hiện. Chắn chắn hôm nay đã có chuyện gì đó xảy ra trên sofa này! Chắc chắn luôn!
Đôi mắt nhỏ của em ấy lập tức liếc nhìn phần da cổ lộ ra chỗ cổ áo của Quý Vân Vãn, quả nhiên thấy được một số dấu vết khả nghi.
Ồ haha! Quả nhiên đã bị mình nhìn thấy rồi, chứng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-ay-o-trong-vuc-sau/2846639/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.