“Mẹ của Nguyên Triệt hai ngày nữa sẽ tới, để em đi hỏi xem dì ấy có biết manh mối nào không. Việc lấy dấu vết hiện trường được tiến hành đến đâu rồi?”
“Cũng gần xong rồi.” Nghiêm Liệt nói: “Trước mắt có thể xác định Nguyên Triệt mất tích vào hôm qua, đồng thời cậu ta cũng là nghi phạm duy nhất. Bởi vì cho đến giờ vẫn chưa phát hiện có người nào khác đã tới đây.”
Sắc mặt Quý Vân Vãn trầm xuống, cô nói: “Nhưng em không nghĩ rằng cậu ấy sẽ giết người... Đương nhiên, đây là suy nghĩ chủ quan của em trên lập trường là bạn bè của cậu ấy.”
Cô chợt nhớ tới điều gì đó, hỏi: “Vậy em có cần tránh hiềm nghi trong vụ án này không?”
Nghiêm Liệt tháo găng tay ra, xoa tóc cô, nói: “Em vốn không phải cảnh sát, không cần tránh hiềm nghi gì cả. Mặc dù tạm thời bọn anh chưa cần em tham gia vụ án này với vai trò Cố vấn, nhưng em vẫn có tư cách biết tất cả chi tiết về vụ án. Nếu có gì tiến triển anh cam đoan sẽ thông báo cho em trước tiên. Em cũng có thể dùng cách của mình để giúp bọn anh tìm Nguyên Triệt.”
“Còn nữa... người em tin, anh cũng tin.” Nghiêm Liệt cúi đầu, nhìn vào cô mắt, nói: “Cho nên xin em hãy tin anh, được không?”
Quý Vân Vãn gật đầu, nói: “Đương nhiên em tin tưởng anh rồi.”
“Đội trưởng Nghiêm, Cố vấn Quý, chỗ này có một cái két sắt, chúng ta có cần... tìm người đến mở không?”
Quý Vân Vãn nói: “Không cần, để tôi thử trước xem sao.”
Cô ngồi xổm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-ay-o-trong-vuc-sau/2846640/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.