🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Mẹ của Nguyên Triệt hai ngày nữa sẽ tới, để em đi hỏi xem dì ấy có biết manh mối nào không. Việc lấy dấu vết hiện trường được tiến hành đến đâu rồi?”

“Cũng gần xong rồi.” Nghiêm Liệt nói: “Trước mắt có thể xác định Nguyên Triệt mất tích vào hôm qua, đồng thời cậu ta cũng là nghi phạm duy nhất. Bởi vì cho đến giờ vẫn chưa phát hiện có người nào khác đã tới đây.”

Sắc mặt Quý Vân Vãn trầm xuống, cô nói: “Nhưng em không nghĩ rằng cậu ấy sẽ giết người... Đương nhiên, đây là suy nghĩ chủ quan của em trên lập trường là bạn bè của cậu ấy.”

Cô chợt nhớ tới điều gì đó, hỏi: “Vậy em có cần tránh hiềm nghi trong vụ án này không?”

Nghiêm Liệt tháo găng tay ra, xoa tóc cô, nói: “Em vốn không phải cảnh sát, không cần tránh hiềm nghi gì cả. Mặc dù tạm thời bọn anh chưa cần em tham gia vụ án này với vai trò Cố vấn, nhưng em vẫn có tư cách biết tất cả chi tiết về vụ án. Nếu có gì tiến triển anh cam đoan sẽ thông báo cho em trước tiên. Em cũng có thể dùng cách của mình để giúp bọn anh tìm Nguyên Triệt.”

“Còn nữa... người em tin, anh cũng tin.” Nghiêm Liệt cúi đầu, nhìn vào cô mắt, nói: “Cho nên xin em hãy tin anh, được không?”

Quý Vân Vãn gật đầu, nói: “Đương nhiên em tin tưởng anh rồi.”

“Đội trưởng Nghiêm, Cố vấn Quý, chỗ này có một cái két sắt, chúng ta có cần... tìm người đến mở không?”

Quý Vân Vãn nói: “Không cần, để tôi thử trước xem sao.”

Cô ngồi xổm xuống, thử hai mật mã. Một cái trong đó là chính xác, thành công mở được két sắt ra.

Mọi người nhìn nhau.

Điều này đã chứng minh, Quý Vân Vãn rất hiểu Nguyên Triệt, thậm chí ngay cả mật mã két sắt cậu ta dùng để cất đồ quan trọng cũng có thể đoán được.

Quý Vân Vãn nói nhẹ nhàng: “Nếu A Triệt vô tội, chắc chắn cậu ấy sẽ tức giận khi người khác động vào đồ của mình... Nhất là những thứ cậu ấy muốn giấu.”

Nhưng nếu là Quý Vân Vãn, ít nhất cô còn có thể kiểm soát được cảm xúc của cậu ta, không đến mức khiến cậu ta mất không khống chế...

Sau khi két sắt được mở ra, tất cả đều hơi kinh ngạc.

Bên trong không có tài liệu quan trọng hay những thứ quý giá như tiền mặt hoặc thẻ ngân hàng gì đó, chỉ có một số đồ linh tinh khiến người khác nhìn vào không hiểu gì cả.

Nhưng Quý Vân Vãn lại biết những thứ này là gì.

Hóa ra, trong chung cư của Nguyên Triệt không chỉ có ảnh chụp chung với cô mà còn rất nhiều đồ liên quan đến Quý Vân Vãn.

Ví dụ như những món quà sinh nhật cô tặng cho cậu ta hàng năm. Đến tách trà cô từng dùng lúc ở tạm nhà bọn họ khi ra nước ngoài, sách cô từng đọc, hạc giấy cô gấp, giấy luyện chữ, thậm chí cây bút cô từng viết. Tất cả đều được Nguyên Triệt mang về giấu trong tủ sắt ở chung cư.

Và cả bệnh án cô tự tay viết cho cậu ta ở bệnh viện.

Phía sau có người nói nhỏ: “Có khi nào... Là vì Cố vấn Quý và Đội trưởng Nghiêm hẹn hò nên Nguyên Triệt mới kích động rồi lỡ tay giết người...”

Giọng anh ta ngày càng nhỏ, hiển nhiên là bị người khác ra hiệu ngừng nói.

Quý Vân Vãn thở dài, xem ra, cô vẫn nên tránh hiềm nghi thì hơn.

Bởi vì vụ án này liên quan đến người nổi tiếng sở hữu một trăm vạn fan và chủ tịch của một công ty đa quốc gia nổi tiếng nên ngay khi tin tức vừa truyền ra đã thu hút rất nhiều phương tiện truyền thông tới săn tin. Để tránh chi tiết vụ án bị tiết lộ, tất cả mọi người thuộc Cục Cảnh sát thành phố đều ngậm kín miệng, không để lộ ra chút tin tức nào.

“Minh Nhiễm, 23 tuổi, từng dùng tên Lý Minh Nhiên, trình độ đại học, ba năm trước đã ký hợp đồng với một công ty nổi tiếng trên mạng.”

“Dựa vào nhật ký trò chuyện của Minh Nhiễm cùng bạn thân trong điện thoại có thể thấy, cô ta đã quen biết Nguyên Triệt trong một lần tham gia buổi tụ tập của một doanh nhân nào đó rồi thích cậu ta. Xem tình huống thì có vẻ là yêu đơn phương. Hơn nữa cô ta đã biết rõ Nguyên Triệt có người mình thích rồi nhưng vẫn tìm người hỏi thăm thông tin và hành tung của cậu ta, nghĩ mọi cách làm quen với cậu ta.”

“Minh Nhiễm có một trợ lý, khoảng thời gian trước vừa mới bị cô ta sa thải. Người trợ lý đó nói, Minh Nhiễm vốn thường xuyên qua lại với một kim chủ, nhưng thật ra cô ta cực kỳ xem thường kim chủ này, một lòng muốn hẹn hò với Nguyên Triệt, người thừa kế chính thức của tập đoàn đa quốc gia. Cô ta còn nghe ngóng được người Nguyên Triệt thích là ai... Chính là Cố vấn Quý. Chúng tôi đã phát hiện một lượng lớn bài viết bôi đen Cố vấn Quý trong máy tính của cô ta. Cô ta tạo rất nhiều tài khoản phụ để tung tin đồn không tốt về Cố vấn Quý cũng như Cơ sở tâm lý Vân Hải trên mạng. Đây là tất cả những việc xảy ra trong hai tháng gần đây.”

Cuộc họp này không có mặt Quý Vân Vãn nên không ai có thể ngăn được sắc mặt ngày càng đen của Nghiêm Liệt. Lúc báo cáo, người nào người nấy đều thấp thỏm cúi đầu xuống.

“Minh Nhiễm còn từng nói với trợ lý cũ của cô ta là Nguyên Triệt mắt mù rồi mới nhìn trúng một nhà Tâm lý học. Cô ta nói mấy lý thuyết Thôi miên kia của Cố vấn Quý đều là lừa người... Còn nói Cố vấn Quý đã dựa vào những lý thuyết này để lừa Nguyên Triệt...”

Nghiêm Liệt: “Nói nhỏ thế làm gì! Cả đám chưa ai ăn cơm sao?! Sợ người khác nghe thấy mình đang nói chuyện đúng không?”

“Rõ! Đội trưởng Nghiêm!” Triệu Lâm nói lớn hơn, nhưng vẫn không dám quá lớn tiếng: “... Nhật ký trò chuyện cho thấy, lần trước cô ta tiếp cận Đội trưởng Nghiêm cũng là vì biết Cố vấn Quý thường xuyên qua lại với Đội Cảnh sát hình sự nên đã tìm người nghe ngóng phương thức liên hệ của Đội trưởng. Cô ta định tiếp cận Cố vấn Quý thông qua Đội trưởng Nghiêm. Cô ta nói là muốn nhìn xem rốt cuộc Cố vấn Quý đã dùng thủ đoạn gì với Nguyên Triệt... Ừm... Đây chính là nhật ký trò chuyện của cô ta với bạn thân...”

Có lẽ là thật sự không dám nói tiếp nữa, nên Triệu Lâm ra hiệu cho người khác chiếu nhật ký trò chuyện lên…

Minh Nhiễm: [Thấy không, đây là người phụ nữ mà chồng tớ thích. Anh ấy nói là Cố vấn Tâm lý gì đó. Thật ra chỉ là kẻ lừa đảo mà thôi. Tớ đã hỏi thăm rồi. Mấy cơ sở Tâm lý trong nước hầu như toàn là lừa người cả.]

Cô ta gửi ảnh Quý Vân Vãn mặc áo khoác ngoài được chụp từ góc nghiêng. Góc độ lẫn ánh sáng đều rất kém, chỉ nhìn được nửa khuôn mặt nhỏ nhắn của Quý Vân Vãn, còn là lúc sức khỏe cô không tốt, sắc mặt tái nhợt.

Rõ ràng đang cố hết sức tìm bức ảnh “xấu nhất” của tình địch.

Minh Nhiễm: [Tớ vừa nghe ngóng được, bên Đội Cảnh sát hình sự muốn đi liên hoan, nói không chừng cô ta cũng đi đó. Nhất định hôm nay tớ phải nhìn tận mắt xem cô ta đã lừa một đám cảnh sát như kẻ ngốc thế nào.]

Bạn thân: [Cậu cẩn thận chút đi. Dù sao thì họ vẫn là cảnh sát. Nhỡ có người nào trong số họ nhận ra cậu cố ý tiếp cận rồi bắt cậu lại thì sao?]

Minh Nhiễm: [Sợ cái gì, tớ đâu có phạm pháp! Bọn họ dám bắt tớ thì tớ sẽ tố cáo bọn họ. Tớ phạm luật gì chứ.]

Minh Nhiễm: [Tớ không xấu như cô ta, tiền kiếm được cũng không ít hơn cô ta. Hơn nữa cô ta suốt ngày ở cùng một đám cảnh sát nam, chắc chắn quan hệ rất loạn. Sớm muộn gì chồng tớ sẽ nhìn rõ cô ta là dạng người gì thôi.]

Bạn thân: [Dù sao người ta cũng là Chuyên gia…]

Minh Nhiễm: [Cô ta mà là Chuyên gia cái gì, bây giờ mấy Chuyên gia đó có bao nhiêu giá trị chứ. Cậu không phát hiện trên mạng mọi người đều mắng đám Chuyên gia đó sao?]

Bạn thân: [Cậu thật sự đang hơi điên rồi đó... Đúng rồi, lúc livestream cậu đừng nói gì, nếu không nhóm anh trai kia sẽ không vui vẻ đâu.]

Minh Nhiễm: [Yên tâm đi, dù gì tớ cũng là người nổi tiếng. Kể cả có quen nhau thật thì bọn tớ chắc chắn không công khai ngay đâu.]

...

Bạn thân: [Có phải Nguyên Triệt đuổi cậu ra ngoài không? Anh ta không đánh cậu chứ??]

Minh Nhiễm: [Không đâu. Anh ấy vẫn rất lịch thiệp. Nhưng tớ thật sự không hiểu sao anh ấy lại như vậy. Haiz, tớ rất khó chịu, khó chịu muốn chết luôn.]

Bạn thân: [Cậu đừng làm thế. Ngoài kia nhiều anh đẹp trai giàu có như vậy, sao cậu cứ nhất quyết phải đâm đầu vào anh ta chứ?]

Minh Nhiễm: [Cậu không hiểu đâu. Anh ấy rất si tình với cô gái kia. Tớ thường hay nghĩ, nếu tớ có thể trở thành cô ta thì tốt rồi. Cậu nói xem, làm cách nào mới khiến cô ta chết được nhỉ? Cô ta thích nghiên cứu mấy tên b**n th** giết người như vậy, sao mấy tên b**n th** đó không giết cô ta luôn đi!]

Bạn thân: [Chẳng phải trước đó có tin cô ta bị b**n th** bắt cóc ba ngày sao? Không biết đã bị làm gì rồi…]

Minh Nhiễm: [Bị b**n th** bắt cóc mà còn cần nghĩ sẽ bị làm gì à? Tớ chỉ thấy lạ vì sao cô ta vẫn sống thôi. Chắc chắn cô ta đã tẩy não kẻ sát nhân kia. Vậy mới thấy loại Chuyên gia này mới thật sự là người đáng sợ nhất. Sao cảnh sát không bắt luôn nhân vật nguy hiểm như cô ta đi!]

Kế tiếp là rất nhiều ảnh của Quý Vân Vãn.

Thấy nhật ký trò chuyện ngày càng đáng sợ, mọi người không nhịn được lại quay đầu nhìn sắc mặt Nghiêm Liệt.

Mặt Nghiêm Liệt như phủ một tầng hơi lạnh, cơ mặt không động đậy chút nào.

Triệu Lâm kiên trì nói: “Minh Nhiễm ghét Cố vấn Quý như vậy thì chuyện cô ta và Nguyên Triệt cãi nhau là không thể tránh khỏi. Mà trước đây Nguyên Triệt còn có tiền sử rối loạn lưỡng cực. Tôi nghe nói khi bệnh nhân mắc bệnh này phát bệnh sẽ rất khó khống chế cảm xúc. Cậu ta đã từng đánh người vào thời điểm phát bệnh khi còn ở nước ngoài... Tôi nghĩ, liệu có khả năng là trong lúc hai người đang tranh cãi, cảm xúc của Nguyên Triệt đột nhiên trở nên kích động rồi vô tình khiến cô ta...”

Sở Phong bình tĩnh nói: “Với hiểu biết của tôi về Nguyên Triệt thì cậu ta có tính cách khá tốt trong giới của bọn họ. Mấy năm nay cậu ta cũng gây dựng sự nghiệp rất thành công. Nhưng đúng là cậu ta rất dễ xúc động trong một số việc. Chỉ cần liên quan đến Cố vấn Quý, cậu ta sẽ vô cùng cố chấp. Nhưng nếu cậu ta giết người thật, tôi cảm thấy với tính cách của cậu ta, cậu ta sẽ không trốn. Cho dù cậu ta muốn trốn thật thì chắc hẳn sẽ chạy ra nước ngoài. Nhưng chúng ta đã điều tra các chuyến bay và tàu hỏa trong mấy ngày qua, không hề phát hiện bằng chứng cậu ta rời khỏi Tân Hải. Chưa kể, tối hôm trước, khi rời chung cư, cậu ta không lái xe của mình. Vậy nên tôi đoán có lẽ cậu ta không rời Tân Hải, thậm chí có thể là mất tích thật...”

“Dù gì cũng là một người thông minh, kể cả hung thủ là cậu ta thật thì chắc chắn cậu ta phải biết mình không thể trốn thoát được. Trừ khi cậu ta muốn trốn trong xó xỉnh cả đời.”

Bên này vẫn đang thảo luận thì bỗng có người đẩy cửa đi vào nói: “Đội trưởng Nghiêm, có kết quả kiểm nghiệm rồi. Chúng tôi đã đối chiếu DNA. Vết máu trong móng tay Minh Nhiễm đúng là của Nguyên Triệt.”

Sở Phong tỏ vẻ tuyệt vọng vỗ gáy mình.

Xong rồi, xong rồi, lần này hoàn toàn xong rồi.

Lúc trước Quý Vân Vãn hao hết tâm tư kéo Nguyên Triệt về đường ngay, giúp cậu ta trở thành một thanh niên chính trực bình thường. Giờ mọi thứ đều bị hủy hoại hết rồi.

Nguyên Triệt ơi Nguyên Triệt, cậu như vậy là muốn Vân Vãn làm thế nào đây?

...

Lúc Tưởng Minh Hải tỉnh táo lại, cậu ta đã bị Liệt Phong đè xuống đất.

“Mẹ nó.” Tưởng Minh Hải vỗ gáy: “Tôi là ai, đây là đâu? Tôi đã làm gì rồi??”

Liệt Phong phe phẩy đuôi đi quanh cậu ta, có vẻ chú chó cũng không hiểu vừa rồi cậu ta bị làm sao. Nó nôn nóng xoay vài vòng quanh cậu ta mà cậu ta vẫn không đáp lại nên mới bổ nhào lên người cậu ta.

Qua một lúc lâu sau Tưởng Minh Hải mới nhớ ra mọi chuyện. Cậu ta vội vàng lấy điện thoại định gọi đi. Nhưng nghĩ đến việc chắc chắn sẽ bị mắng rất thảm thì lại lựa chọn gửi tin nhắn cho Nghiêm Liệt.

[Anh, chị dâu dặn em nói với anh. Chị ấy muốn đi điều tra sự việc một chút, bảo anh không cần liên lạc với chị ấy vội.]

Nghiêm Liệt lập tức gọi cho cậu ta. Dù Tưởng Minh Hải không muốn nghe nhưng chỉ có thể lựa chọn bắt máy.

Điện thoại vừa kết nối, quả nhiên Nghiêm Liệt lập tức nói: “Tưởng Minh Hải! Không phải anh đã dặn cậu nếu cô ấy muốn ra ngoài thì phải đi theo cô ấy sao? Chút chuyện ấy cậu cũng không làm được à?!”

Tưởng Minh Hải khóc sướt mướt nói: “Em cũng muốn mà anh! Em và Liệt Phong vốn đang đi theo chị ấy một tấc không rời. Nhưng em vừa ngẩn người một chút chị ấy đã đi mất rồi. Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên em được chứng kiến thuật thôi miên nên bị choáng váng thôi mà?! Em nói anh nghe, rõ ràng em đang nói chuyện với chị dâu mà không hiểu sao tự dưng lại cảm thấy đầu óc trống rỗng. Đến lúc tỉnh táo lại đã là mấy phút sau rồi! Mẹ nó, lúc đó em mới biết chị dâu đã thôi miên em. Em còn không hề nhận ra chứ…”

Tưởng Minh Hải kích động chưa trải lòng xong, Nghiêm Liệt bên kia đã cúp điện thoại.

Thật ra anh không hề lo lắng cho an nguy của Nguyên Triệt. Dù có phải kẻ giết người hay không thì thằng nhóc kia vẫn rất thông minh. Nhưng nếu cậu ta thật sự ngu ngốc phạm phải sai lầm thì cũng không có cách nào sửa chữa nữa rồi.

Người anh lo lắng chính là Quý Vân Vãn.

Đối với Quý Vân Vãn, tình thân luôn xếp thứ nhất. Bởi đây là thứ cô thiếu thốn từ khi còn nhỏ. Tuy Nguyên Triệt không phải em trai ruột của cô, nhưng dù sao cậu ta chính là người mà cô hao hết tâm tư trị bệnh và dẫn về đường ngay. Qua nhiều năm như vậy, cậu ta có thể coi như một nửa người thân của cô rồi. Nếu không phải Nguyên Triệt nảy sinh suy nghĩ kia với cô thì tình cảm giữa hai người họ chắc chắn sẽ càng sâu sắc hơn.

Hiện tại Nguyên Triệt mất tích một cách khó hiểu, thẻ ngân hàng không dùng, điện thoại không thông. Tất cả phương thức liên hệ đều bị cắt đứt. Một người đang êm đẹp trong một đêm bỗng biến thành một kẻ giết người lẩn trốn. Chuyện này nghĩ thế nào cũng cảm thấy rất kì lạ. Mà Quý Vân Vãn lại là người thân thiết nhất trong nước của Nguyên Triệt, chắc chắn cô sẽ nghĩ mọi cách để tìm được tung tích của cậu ta.

Điều Nghiêm Liệt lo lắng nhất là trong lúc anh bận rộn công việc lỡ như cô gặp phải nguy hiểm gì đó thì sao, dù chỉ là một chút nguy hiểm cũng không được.

Anh lập tức gọi điện thoại cho Quý Vân Vãn. Cũng may cuộc gọi đã được kết nối ngay. Nghe được giọng Quý Vân Vãn, anh thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Vân Vãn, em đang ở đâu?”

Quý Vân Vãn nói: “Em đang trên đường ra sân bay.”

Nghiêm Liệt nhanh chóng phản ứng lại: “Mẹ của Nguyên Triệt tới rồi?”

“Vâng, dì ấy đã thuê riêng một chuyến bay về nước, vậy nên sẽ nhanh hơn một chút.”

Nghiêm Liệt: “Tại sao không để Tưởng Minh Hải đi theo em?”

“Bởi vì trừ anh ra, em không thích bất cứ ai dùng danh nghĩa bảo vệ em rồi bám riết theo em.” Quý Vân Vãn bất đắc dĩ nói: “Lúc thằng nhóc kia nhìn chằm chằm em cứ như đang trừng cái gì vậy. Cậu ta như sợ chỉ cần không chú ý một chút là em sẽ chạy mất ngay trước mắt cậu ta không bằng. Cho nên em đã thôi miên cậu ta, để cậu ta biết lòng người hiểm ác là thế nào.”

Nghiêm Liệt: “Nhưng bây giờ anh lo lắng cho em. Nếu em không thích người khác đi theo em, được rồi, vậy anh tự mình bảo vệ em.”

Quý Vân Vãn nói: “Anh xem tin tức chưa?”

Nghiêm Liệt: “Tin tức gì?”

Quý Vân Vãn trầm giọng nói: “Tuy rằng các anh đã cố ý giữ kín thông tin nhưng chuyện này vốn không giấu được. Top hotsearch trên các nền tảng lớn đã tranh luận ngất trời rồi. Một người là mỹ nhân đôi mươi nổi tiếng trên mạng sở hữu trăm vạn fan. Một người là chủ tịch trẻ tuổi đầy hứa hẹn của công ty niêm yết trên thị trường chứng khoán. Hiện giờ không cần chúng ta thì cũng có đủ loại người bắt đầu tìm Nguyên Triệt rồi. Dù cảnh sát vẫn chưa đưa ra thông báo nào nhưng tất cả mọi người đều đã cho rằng cậu ấy là hung thủ.”

Nghiêm Liệt nhíu mày.

Đương nhiên anh có thể tưởng tượng được. Không chỉ trên các phương tiện truyền thông chính thống mà ngay cả các nền tảng xã hội, một vụ án như vậy chắc chắn sẽ là một chủ đề nóng. Bởi vì danh tính của nạn nhân và nghi phạm đều rất đặc biệt.

“Trước mắt em đã đọc được 10 phiên bản rồi. Có người nói Nguyên Triệt vì yêu sinh hận. Có người nói bọn họ chơi mấy trò t*nh d*c k*ch th*ch quá mức dẫn đến tử vong. Còn có người nói cậu ấy vốn là một kẻ giết người. Trong một đêm, giá cổ phiếu của công ty nhà họ Nguyên đã rớt giá đến mức không nỡ nhìn. Cố gắng những năm gần đây của cậu ấy xem như bị đốt sạch rồi.” Quý Vân Vãn thở dài: “Thật ra mẹ cậu ấy không có nhiều thời gian để đối phó với những dư luận này, vì hiện giờ công ty đã rối tung lên rồi. Nhưng dì ấy hoàn toàn không tin con trai mình là hung thủ. So với xí nghiệp của gia tộc, đương nhiên con trai ruột vẫn khiến dì ấy lo lắng hơn...”

Nghiêm Liệt nói: “Nếu cậu ta không phải hung thủ thì hiện giờ cậu ta đang ở đâu?”

Quý Vân Vãn im lặng một lúc, nói: “Em đã nghĩ suốt một buổi tối, cũng đã tìm cậu ấy cả ngày. Những nơi có thể tìm đều tìm hết, người có thể hỏi đều hỏi cả. Nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Người quen biết không một ai liên lạc được với cậu ấy.”

“Vậy chỉ có hai khả năng. Một là cậu ta chủ động mất tích. Hai là mất tích bị động. Nếu là mất tích bị động thì chứng tỏ rất có thể hung thủ không phải cậu ta. Hơn nữa...” Còn chưa dứt lời, Nghiêm Liệt bỗng nhạy cảm nhận thấy hơi thở của Quý Vân Vãn thay đổi, anh lập tức hỏi: “Vân Vãn, em nghĩ đến điều gì sao?”

“Em không biết. Em chỉ lo lắng cho cậu ấy thôi. Nếu là mất tích bị động như anh nói thì rất có thể cậu ấy sẽ gặp nguy hiểm. Anh quên rồi sao? Hiện trường không chỉ có vết máu của Minh Nhiễm mà còn có của Nguyên Triệt. Nếu người không phải cậu ấy giết vậy rất có thể cậu ấy cũng bị thương. Hơn nữa có khả năng...” Quý Vân Vãn hít sâu một hơi, hiển nhiên không muốn nghĩ đến khả năng này.

Khả năng, có lẽ Nguyên Triệt đã bị giết....

Nếu người này không phải Nguyên Triệt thì chắc chắn cô có thể phân tích tất cả khả năng một cách khách quan hơn. Nhưng lúc này, trong đầu cô rất rối, không thể hoàn toàn bình tĩnh suy nghĩ được.

Giống như năm đó khi biết Hứa Dao xảy ra chuyện, cô đã sụp đổ cảm xúc tới độ mất đi lý trí. Nếu lúc ấy cô có thể tỉnh táo hơn thì biết đâu sẽ không lãng phí thời gian bảy tháng hôn mê kia.

Mà hiện tại, cô cũng không có nhiều thời gian để lãng phí. Bất kể Nguyên Triệt có phải thủ phạm không, cô cần nhanh chóng tìm được cậu ta.

“Gửi cho em ảnh từ video của camera giám sát khi Nguyên Triệt trở về căn hộ và rời đi vào đêm đó, cả nhật ký cuộc gọi và nhật ký trò chuyện gần đây của Nguyên Triệt. Bây giờ em không đến Cục cảnh sát được. Em cần nhiều thông tin hơn để phân tích.”

“Được, em đang ở trên xe sao?”

“Đúng vậy, anh muốn nói hiện tại tâm trạng em không thích hợp lái xe à?”

Nghiêm Liệt trầm giọng nói: “Nếu thủ phạm không phải Nguyên Triệt thì Nguyên Triệt mất tích đồng nghĩa với việc vẫn còn nghi phạm khác. Em hiểu ý anh chứ? Vân Vãn.”

“Em biết, đừng lo lắng.” Quý Vân Vãn nói: “Em sẽ không khiến mình trở thành mục tiêu của hung thủ nữa đâu. Anh đừng suy nghĩ nhiều. Em đâu phải loại thể chất hấp dẫn sát nhân b**n th**... Được rồi, em nghe thấy có người đang gọi anh đó, anh đi bận đi. Có việc gì em sẽ liên lạc với anh.”

Sau khi tắt máy một lúc, Nghiêm Liệt vẫn nhìn chằm chằm điện thoại với vẻ mặt nghiêm trọng.

Không biết tại sao, vừa rồi, khi Quý Vân Vãn nói mình không phải loại thể chất hấp dẫn kẻ giết người, anh lại nhớ tới Lâm Tu.

Lâm Tu vẫn chưa bị phán quyết. So với Châu Kế Phàm năm đó, hiển nhiên muốn phán quyết gã còn cần thêm chút thời gian. Bởi vì tội ác mà gã gây ra không thể ít hơn Châu Kế Phàm.

Lâm Tu là một kẻ rối loạn nhân cách chống đối xã hội rất cực đoan đồng thời vô cùng thông minh. Gã không có lòng đồng cảm với bất cứ người nào, tính cách vừa máu lạnh vừa ích kỷ. Từ đầu đến cuối, người có thể thật sự so chiêu với gã mà vẫn có thể bảo toàn tính mạng của mình chỉ có Quý Vân Vãn thôi.

Nếu Nguyên Triệt giống Lâm Tu, đều là một kẻ giết người giỏi che giấu bộ mặt thật của bản thân thì chắc chắn Quý Vân Vãn sẽ phát hiện được. Dù cô có thể mất lý trí vì tình thân nhưng điều đó không có nghĩa là ngay cả người bên cạnh mình có thể trở thành một kẻ giết người hay không cô cũng không nhìn ra.

Vậy nên, hiện tại không ai kết luận được rốt cuộc Nguyên Triệt có phải hung thủ không. Những suy đoán linh tinh trên mạng kia đúng là khiến người ta xem đến phiền lòng.

Ngày thứ tư sau khi vụ án xảy ra.

Bắt đầu từ ngày có người báo cảnh sát, người của Đội cảnh sát hình sự đã liên tục thảo luận về vụ án này. Nhưng mấy ngày nay vẫn không có manh mối gì. Hành tung của Nguyên Triệt cũng chưa rõ.

“Nếu Nguyên Triệt có tiền sử bệnh tâm lý rất nghiêm trọng, còn từng vì vậy mà nhập viện. Vậy mọi người nói xem, liệu có phải cậu ta cũng mắc... nhân cách phân liệt gì đó không? Ngoài Nguyên Triệt mà chúng ta quen biết, cậu ta còn phân liệt ra một nhân cách giết người thì sao?”

“Điều anh nói cũng có khả năng. Nếu không Cố vấn Quý không thể không phát hiện ra bộ mặt thật của cậu ta được. Có thể là vì cô ấy hoàn toàn không biết một mặt khác của cậu ta, nói vậy thì mọi chuyện đã được lý giải rồi. Ngoài ra, theo như tôi tìm hiểu, người mắc rối loạn nhân cách phân chia thì nhân cách được phân liệt ra đó làm gì đến ngay cả bản thân người bệnh cũng không biết gì hết. Nói không chừng... đúng là Nguyên Triệt đã giết người rồi bỏ trốn.”

“Hiện giờ tất cả bằng chứng đều hướng về cậu ta... Anh xem, tới thư ký của cậu ta cũng nói, đôi khi tính cách của cậu ta sẽ bỗng nhiên trở nên rất kì lạ. Nhất là lúc gặp chuyện liên quan đến Cố vấn Quý, cậu ta rất dễ trở nên cực đoan. Cố vấn Quý và Đội trưởng Nghiêm của chúng ta vừa mới xác nhận quan hệ, cậu ta biết được chuyện này có thể không phát điên ư? Nói không chừng Minh Nhiễm này đã chạm vào họng súng nên mới bị như vậy. Từ nhật ký trò chuyện có thể thấy, Minh Nhiễm chẳng những ghen ghét Cố vấn Quý mà còn bám mãi không rời Nguyên Triệt. Việc Nguyên Triệt ra tay với cô ta trong lúc xúc động không phải không có khả năng.”

“Đúng vậy, hiện tại chứng cứ đã tương đối, động cơ giết người cũng có rồi, nghi phạm duy nhất lại vẫn đang lẩn trốn... Nói trắng ra, nếu đây là một vụ án mạng bình thường khác thì việc phát lệnh truy nã nghi phạm trên cơ bản có thể nói là ván đã đóng thuyền.”

Sở dĩ vẫn chưa phát lệnh truy nã đều là vì lo ngại chức vụ giám đốc điều hành công ty đa quốc gia của Nguyên Triệt. Nạn nhân còn là một người nổi tiếng trên mạng. Hai ngày nay, một số fan biết được chuyện này đã ồn ào trên mạng nói muốn báo thù rồi.

Dù sao vòng xã giao của Minh Nhiễm đúng là tương đối phức tạp. Có rất nhiều người đã bỏ ra hàng vạn thậm chí hàng trăm vạn cho cô ta. Người mà những người đó mới chi tiền treo thưởng, hao hết tâm tư muốn gặp mặt một ngày trước lại đột nhiên bị người khác g**t ch*t như vậy, có thể không căm phẫn sao?

Hơn nữa, mọi người vốn rất bài xích với chuyện con cháu nhà giàu phạm tội. Không cần biết nguyên nhân là gì, bọn họ sẽ mắng chửi nghi phạm này đến chết.

Cho nên, chuyện quan trọng nhất trước mắt là tìm được nghi phạm, dùng chứng cứ khiến cậu ta nhận tội. Sau đó chờ pháp luật xét xử và đối diện với dư luận nhân dân.

Nhưng mà, vẫn có người không tin Nguyên Triệt sẽ bỏ trốn vì giết người.

Chẳng hạn như Quý Vân Vãn.

Lý trí khiến cô thiên về động cơ giết người và bằng chứng thuyết phục. Nhưng về mặt tình cảm, đương nhiên cô không thể tin Nguyên Triệt sẽ giết người rồi bỏ trốn. Vậy nên chỉ còn khả năng duy nhất đó là cậu ta mất tích bị động, bị hung thủ hoặc ai đó khác đưa đi.

Sở Phong nói: “Đội trưởng Nghiêm, chắc hai ngày nay Cố vấn Quý rất áp lực đúng không? Hay là hôm nay anh về sớm chút để ở bên cô ấy đi?”

Tăng ca mấy ngày liên tiếp, Nghiêm Liệt và Quý Vân Vãn rất ít liên lạc.

Đây cũng là lần đầu tiên, trong một vụ án, bọn họ ngầm thừa nhận không can thiệp vào việc điều tra của nhau.

Nhưng không can thiệp thì không can thiệp, còn lo lắng vẫn sẽ lo lắng.

Sở Phong nói như vậy, sắc mặt Nghiêm Liệt lập tức trầm xuống, anh gật đầu, nói: “Tôi về trước xem cô ấy.”

Mới vừa ra khỏi Cục cảnh sát không xa, lúc anh đang muốn gọi cho Quý Vân Vãn hỏi xem cô có nhà không thì điện thoại lại thông báo cuộc gọi đến từ cô.

Nghiêm Liệt lập tức nhận điện thoại: “Vân Vãn, em có ở nhà không?”

Đầu kia điện thoại không có âm thanh, Nghiêm Liệt gọi tên cô một lần nữa, lần này anh bỗng nghe thấy tiếng hít thở dồn dập từ bên kia điện thoại.

“Vân Vãn?”

Đó là âm thanh ngạt thở khi bị bóp cổ…

“Vân Vãn?!”

Giây tiếp theo, cuộc gọi bị cắt đứt.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.