🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Vân Vãn không thể vô duyên vô cớ cúp điện thoại của anh, hơn nữa âm thanh vừa rồi cũng không đúng.

Nghiêm Liệt nhanh chóng gọi cho Tưởng Minh Hải: “Minh Hải, bây giờ cậu lập tức lên lầu xem Vân Vãn có ở nhà không!”

“Hả?” Tưởng Minh Hải: “Không có đâu, vừa rồi em còn đi...”

Nghiêm Liệt nói với giọng lạnh lùng: “Ít nói nhảm, anh bảo cậu lên xem thì lên xem ngay đi!”

“Được được được, em lên ngay đây!” Tưởng Minh Hải vội lao ra cửa nhà lên tầng ấn chuông cửa, không ai đáp lại nên cậu ta ấn mật mã đi vào.

Thật ra cậu ta vốn biết mật mã nhà Nghiêm Liệt, nhưng từ khi Quý Vân Vãn vào ở, vì phép lịch sự nên cậu ta không bao giờ tự ý vào thẳng nhà.

Nhanh chóng đi một vòng trong phòng, Tưởng Minh Hải nói: “Anh, chị dâu không ở nhà! Áo khoác ngoài và túi của chị ấy cũng không thấy, chắc là buổi sáng đi rồi vẫn chưa trở về. Từ sáng đến giờ em không nghe thấy tiếng động gì, thật sự là chưa về.”

Nghiêm Liệt: “Biết rồi.”

Tưởng Minh Hải còn muốn hỏi anh có phải đã xảy ra chuyện gì không nhưng Nghiêm Liệt đã kết thúc cuộc gọi.

Tưởng Minh Hải nhất thời cũng hoảng sợ, cậu ta biết gần đây lại xảy ra chuyện gì đó, mọi thứ đều không được yên ổn. Vốn cậu ta muốn đi theo bảo vệ an toàn cho Quý Vân Vãn, nhưng với tính cách của Quý Vân Vãn, nếu cô không muốn để người khác đi theo thì sẽ có rất nhiều cách bỏ cậu ta lại. Cậu ta hoàn toàn không có cách nào khác, bởi chị dâu cậu ta còn là một Chuyên gia Thôi miên mà.

“Chị dâu, chị không thể xảy ra chuyện gì đâu đó...” Tưởng Minh Hải ngồi xuống sofa, lo lắng nói: “Nếu anh em phát điên thì ai có thể ngăn lại chứ...”

Lúc này tim Nghiêm Liệt đã treo ngược lên cao, gọi lại cho Quý Vân Vãn vẫn không thấy ai nghe máy. Ngay khi anh đỗ xe ở ven đường, định gọi cho Triệu Lâm thì một chiếc xe tải bất ngờ lao thẳng về phía anh, hơn nữa còn không giảm tốc!

Nghiêm Liệt nhận ra bất thường, lập tức tháo dây an toàn, trong khoảnh khắc chỉ mành treo chuông, dùng hết sức nhảy xuống xe!

Vài giây sau, một tiếng nổ lớn vang lên, toàn bộ con đường đều bị chấn động.

Ù tai nghiêm trọng xuất hiện khiến cho Nghiêm Liệt không nghe được âm thanh khác. Anh nhìn thấy có người đi về phía mình. Nhưng hiển nhiên người này không phải muốn cứu anh.

“Bùm” - Xe tải phát nổ.

Nghiêm Liệt lại bị luồng khí từ vụ nổ hất ra xa mấy mét, anh đứng lên một cách khó khăn, cơ thể đã lung lay sắp đổ.

Một mảnh vỡ nhỏ từ chiếc xe bị va chạm văng ra làm trán anh bị thương, máu tươi chảy dọc theo khuôn mặt, trước mắt là một màn sương máu.

Anh cầm điện thoại trong tay, điện thoại vẫn đang ở trạng thái gọi cho Quý Vân Vãn.

Khoảnh khắc ngã ra đất, tay anh siết chặt lấy chặt điện thoại.

“Vân Vãn... Em nghe máy đi...”

“Để anh... Nghe giọng của em một chút...”

Lúc Quý Vân Vãn về đến nhà thì nhìn thấy Tưởng Minh Hải đang đi tới đi lui trước cửa nhà mình, cô vội vàng qua hỏi: “Minh Hải, sao em lại ở đây?”

“Chị dâu, cuối cùng chị cũng trở lại rồi. Em đang sợ chị xảy ra chuyện gì rồi đó, làm em lo muốn chết.” Tưởng Minh Hải thấy vẻ mặt cô chỉ hơi mệt mỏi thì thở phào nhẹ nhõm, nói tiếp: “Anh em gọi điện kêu em tới tìm chị, nghe giọng anh ấy gấp gáp lắm, em còn tưởng chị mất tích rồi.”

“Chị không sao cả, chỉ là... Bị mất điện thoại.” Nói xong, Quý Vân Vãn chợt nhíu mày.

Cô cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Tưởng Minh Hải an tâm nói: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, chắc do anh em không liên lạc được với chị nên lo lắng. Em phải nhanh chóng báo cho anh ấy mới được.”

Quý Vân Vãn bỗng che ngực, sắc mặt xấu hơn hẳn.

Trái tim cô chợt hơi khó chịu.

Cảm giác tim đập dồn dập này, đã rất lâu rồi chưa xuất hiện.

“Chị dâu, chị làm sao vậy? Không thoải mái sao?”

“Không có gì...” Quý Vân Vãn cau mày nói: “Nghiêm Liệt đâu? Không phải anh ấy trở về tìm chị sao? Em nhanh gọi cho anh ấy đi, nói chị không sao.”

Tưởng Minh Hải lập tức gọi cho Nghiêm Liệt, ai ngờ lại không gọi được, điện thoại hiển thị trạng thái đang kết nối. Cậu ta gọi lần nữa, lần này không phải đang kết nối, mà là đổ chuông nhưng không ai nghe máy.

“Vậy gọi cho Sở Phong, gọi cho Triệu Lâm... Để chị.” Quý Vân Vãn lấy điện thoại của cậu ta, gọi cho Sở Phong. Sở Phong cũng không nhận điện thoại, lúc này cô đã bắt đầu nhận ra sự khác thường.

Tưởng Minh Hải thấy sắc mặt cô tái đi, tay run lên thì vội vàng trấn an: “Chị dâu, chị đừng sốt ruột, bình tĩnh chút. Chị biết năng lực của anh em mà. Chắc là lúc này đang bận thì sao?”

Quý Vân Vãn gật đầu, sắc mặt vẫn rất khó coi.

Đến tận lần gọi thứ ba, Sở Phong mới nghe máy.

“Sở Phong, là tôi, Nghiêm Liệt có ở Cục không?”

Giọng nói lo lắng của Sở Phong truyền đến: “Vân Vãn, tôi đang muốn tìm cô đây, đã xảy ra chuyện rồi!”

Tim Quý Vân Vãn hẫng một nhịp, cô hỏi: “Xảy ra chuyện gì?!”

“Xe của đội trưởng Nghiêm bị người khác đâm phát nổ ở ven đường, lúc chúng tôi đến hiện trường đã không thấy người đâu nữa rồi.”

“Anh nói không thấy ai? Là không thấy người đâm anh ấy hay không thấy anh ấy?!”

“Là Đội trưởng Nghiêm, không thấy Đội trưởng Nghiêm!”

Toàn thân Quý Vân Vãn lập tức cứng đờ.

Tưởng Minh Hải hoảng sợ nói: “Anh em xảy ra chuyện gì… Ấy, chị dâu, chị dâu, chị đừng hoảng.” Thấy Quý Vân Vãn cầm chìa khóa xe xoay người chạy về phía thang máy, cậu ta vội vàng theo sau: “Em lái xe đưa chị đi, để chị lái xe trong tình trạng này anh em sẽ mắng em chết mất!”

“Được, em lái xe đưa chị đi.”

Lúc nói những lời này, giọng cô đã hơi run.

Tuy bề ngoài, trừ việc sắc mặt hơi tái thì cảm xúc của cô vẫn tương đối ổn định. Nhưng Tưởng Minh Hải có thể cảm nhận được, trong lòng cô đã vô cùng lo lắng rồi.

Dọc đường Tưởng Minh Hải có nhìn cô mấy lần, Quý Vân Vãn ngồi trên ghế phụ, liên tục duy trì một tư thế, không nhúc nhích dù chỉ một chút.

Cô đang lo lắng, hay... Đang suy nghĩ?

Không biết tại sao, tuy rằng quen biết cô chưa lâu nhưng Tưởng Minh Hải cảm thấy, dù đang lo lắng thì cảm giác cô mang lại cho người khác vẫn là cô đang suy nghĩ nhiều hơn.

Bởi vì chắc chắn cô rất rõ, trong tình huống này, bất kể lo lắng cỡ nào thì cũng không giải quyết được vấn đề gì. Lý trí mạnh mẽ và khả năng kiềm chế sẽ nhắc nhở não cô từng phút từng giây, ngừng cảm xúc sụp đổ lại, suy nghĩ đi, phân tích đi, mau nghĩ cách đi.

Bởi vì Nghiêm Liệt không chỉ là người yêu của cô, anh còn là một cảnh sát xuất sắc, là người cộng sự mà cô tín nhiệm nhất trong công việc.

Camera giám sát cho thấy, 9h40 tối đó, sau khi Nghiêm Liệt lái xe rời khỏi Cục Cảnh sát thành phố chưa đến 10 phút, tới một đoạn đường nào đó, anh bắt đầu giảm tốc độ rồi dừng lại ở ven đường.

Một phút sau, một chiếc xe tải tông vào xe anh, người dân trên đường nghe tiếng thấy va chạm kịch liệt, xung quanh rơi vào hỗn loạn. Tiếng người thét chói tai vang lên khắp nơi, không lâu sau chiếc xe tải kia cũng bốc cháy. Hiện trường càng thêm hỗn loạn mất kiểm soát.

Có một số người cho rằng đây là một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, cũng có người nghĩ đến kh*ng b* tập kích. Vì khi chiếc xe tải kia lao tới cứ như tự sát vậy, liên tục tăng tốc đâm thẳng qua. Cú va chạm kinh hoàng khiến chiếc SUV của Nghiêm Liệt bị phá hủy ngay lập tức.

Nhưng khi bọn họ phóng to và làm chậm tốc độ video từ camera giám sát thì mới phát hiện khi chiếc xe tải lao tới, tài xế đã mở cửa nhảy xuống xe.

May mắn, trong khoảnh khắc chỉ mành treo chuông, bọn họ cũng thấy Nghiêm Liệt nhảy từ xe ra.

Ngay sau đó chiếc xe tải phát nổ, hoàn toàn không thấy bóng dáng Nghiêm Liệt trên màn hình giám sát nữa.

Triệu Lâm nói: “Theo như chúng tôi điều tra, do vấn đề cũ nên chiếc xe tải này đã được chủ xe bán từ mấy tháng trước. Sau đó lại được chuyển qua hai nơi và được bán lại. Chúng tôi đã tìm được chủ xe hiện tại. Chủ xe nói chiếc xe này vốn được đỗ ở một bãi đỗ xe bỏ hoang, không biết bị người ta lái đi vào lúc nào. Sau đó chúng tôi điều tra camera tại bãi đỗ xe, phát hiện đúng là có người lén lái xe đi.”

“Nói cách khác, đây là một vụ tai nạn xe có kế hoạch.” Vẻ mặt Cục trưởng Bạch rất nghiêm trọng, ông nói: “Dám đâm xe của cảnh sát ngay gần Cục cảnh sát, đúng là coi trời bằng vung!”

“Điện thoại của tôi không phải mất, là bị người khác trộm đi.” Quý Vân Vãn nhìn màn hình giám sát, nắm chặt tay đến mức nổi gân xanh, cô nghiến răng nói: “Có người dùng điện thoại của tôi gọi cho anh ấy, làm rối loạn tâm trí của anh ấy, sau đó đâm xe rồi đưa anh ấy đi.”

Sở Phong và Triệu Lâm cùng nói: “Là ai được chứ?”

Ban ngày ban mặt lại dám đâm xe rồi bắt cóc cảnh sát, chắc chắn là một kẻ liều lĩnh.

Nhưng kẻ đó bắt cóc Nghiêm Liệt với mục đích gì?

Chuyện này rất nghiêm trọng. Nhỏ nhất thì có thể là thù hận cá nhân, nhưng khả năng không cao. Nghiêm trọng hơn, việc canh tại nơi chỉ cách Cục Cảnh sát thành phố mấy km, đâm cháy xe của Đội trưởng Đội Cảnh sát hình sự rồi mang người đi, chắc chắn không phải mục đích đơn giản. Dù sao nếu kẻ đó muốn lấy mạng của Nghiêm Liệt thì chỉ cần giết anh ngay tại đó, không cần mạo hiểm đưa người đi như vậy.

“Hiện tại chúng ta đã thiết lập rào chắn ở các trạm thu phí bên đường và sắp xếp điều tra từng chiếc xe qua lại. Mọi người cũng đang sàng lọc video thu được từ camera bên đường. Nhưng chắc phải tốn thêm chút thời gian mới có kết quả cụ thể.”

Sở Phong đi đến bên cạnh Quý Vân Vãn. Anh ta có thể nhìn ra, lúc này Quý Vân Vãn đang ép bản thân phải bình tĩnh. Giống như khi Hứa Dao xảy ra chuyện vào năm đó, tất cả mọi người đều cảm thấy cô bình tĩnh, lý trí, thậm chí còn giúp đỡ bọn họ điều tra vụ án. Nhưng thật ra, thần kinh của cô đã căng thẳng tới tình trạng nhất định rồi. Chỉ cần thêm một chút áp lực, cảm xúc của cô sẽ sụp đổ ngay lập tức.

Một khi Nghiêm Liệt truyền ra tin tức không tốt nào đó... Cố vấn Quý bình tĩnh nhất trong mắt mọi người có thể phát điên ngay tại chỗ.

“Vân Vãn, cô ổn không?” Sở Phong biết mình đang hỏi một câu vô nghĩa.

Cô hoàn toàn không ổn, rất rất không ổn.

Quý Vân Vãn trầm mặc một lúc mới thấp giọng mở miệng: “Sở Phong, thân là cảnh sát, kẻ thù của mấy người nhất định rất nhiều nhỉ.”

Giọng cô nghe như giọng của người bị tổn thương cổ họng vậy, vừa khàn vừa đứt quãng, Sở Phong nghe mà cảm thấy lòng càng khó chịu: “Phải, trong những vụ án chúng tôi đã giải quyết, tất cả người nhà và bạn bè của nghi can phạm tội, những tội phạm đã bị kết án và phóng thích, những phần tử cực đoan căm ghét cảnh sát vì nhiều lý do. Đều có khả năng là kẻ thù của chúng tôi.”

Quý Vân Vãn gật đầu, nói: “Không có khả năng giết người tại chỗ. Một là bởi vì chỉ giết người thì không đủ để hả giận, gã muốn tra tấn anh ấy. Hai là có thể muốn dùng anh ấy làm con tim để đạt thành mục đích phạm tội nào đó. Ba là, người đưa anh ấy đi chưa chắc đã là hung thủ thật sự, mục đích chưa rõ.”

Dù là khả năng nào thì cũng hết sức nguy hiểm. Mỗi khả năng đều thể hiện Nghiêm Liệt có thể bị kẻ bắt cóc g**t ch*t hoặc làm trọng thương bất cứ lúc nào.

Bởi vì từ camera có thể thấy, người lái xe đâm Nghiêm Liệt hoàn toàn không hề sợ việc đồng quy vu tận.

Đó là một phần tử phạm tội không quan tâm đến tính mạng của người khác, thậm chí sẵn sàng đặt cả tính mạng của bản thân vào tình huống nguy hiểm nhất.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.