Về đến Sơn Thành, Lâm Tri Ngôn không rảnh rỗi một lúc nào, hàng ngày ngoài việc nghiên cứu vật phẩm lưu niệm của các giải đấu quốc tế những năm trước, cô còn cùng Lăng Phi thảo luận về ý tưởng tác phẩm.
“Hay là thiết kế một bộ tranh kính lớn với chủ đề gấu trúc?”
Lăng Phi ngồi khoanh chân trên ghế sofa, xoay máy tính xách tay về phía Lâm Tri Ngôn: “Nhìn này, dễ thương lắm luôn! Vừa thể hiện nét đặc trưng của Tứ Xuyên, lại được bạn bè quốc tế yêu thích.”
Lâm Tri Ngôn chống bút cảm ứng lên cằm, lắc đầu nói: “Linh vật gấu trúc quá nhiều rồi, rất khó để chúng ta vượt qua các linh vật trước đó.”
“Vậy thì lấy chủ đề từ các môn thể thao? Tương tự như ‘Muốn nói về hoa’, kết hợp với quốc họa, thể hiện tinh thần vươn lên của các vận động viên khuyết tật.”
“Như vậy quá nặng nề, hình ảnh của quà lưu niệm vẫn nên nhẹ nhàng và đẹp mắt hơn.”
Lăng Phi suy nghĩ đến mệt mỏi, ngả người trên ghế sofa, thở dài: “Khó quá, thật sự quá khó. Câu hỏi này tớ không biết làm thế nào…”
Thấy năm ngày trôi qua mà vẫn chưa có kết quả, Lâm Tri Ngôn còn sốt ruột hơn Lăng Phi.
Nhưng cảm hứng là thứ càng nóng vội càng khó nắm bắt.
Đang loay hoay, điện thoại để trên bàn rung lên.
Shu: [Yêu Yêu, công việc ổn không?]
Lâm Tri Ngôn kẹp bút giữa ngón trỏ và ngón giữa, tranh thủ trả lời: [Chưa tìm ra được ý tưởng. Vết thương của anh thế nào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-be-cam-ay-bo-dinh-luu-ly/2739983/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.