Lư Sâm đứng dưới ánh trăng lạnh lẽo thê lương, ẩn mình giữa những chùm hoa tử đằng u tối. Ánh trăng vừa khéo chiếu lên khuôn mặt hắn, khiến gương mặt vốn đã anh tuấn tuyệt luân ban ngày nay lại mang theo vài phần u ám lập thể, toát ra khí chất không giống người thường.
Lúc này hắn ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn về phía cửa sổ của Bạch Duy.
Nếu không phải đám mây kia vừa rời khỏi mặt trăng, nếu không phải ánh trăng rọi đúng lên mặt hắn...e là Bạch Duy sẽ không hề phát hiện ra sự hiện diện của hắn.
"Anh đứng đó bao lâu rồi?" Bạch Duy lên tiếng.
Lư Sâm cúi đầu liếc nhìn đồng hồ trên tay: "Hai mươi phút."
Chiếc đồng hồ đeo tay tông màu đen vàng, được ông nội của Bạch Duy lấy ra khỏi hộp hai ngày trước. Ông dùng khăn lau kính, cẩn thận và tỉ mỉ lau sạch từng hạt bụi tiềm ẩn trên dây đeo và mặt đồng hồ, rồi đeo nó lên cổ tay Lư Sâm.
Chiếc đồng hồ đó vốn chẳng thể có bụi, vì nó được cất trong một chiếc hộp gỗ, mà chiếc hộp lại được giữ trong két sắt của ông. Bên trong két sắt là giấy chứng nhận quyền sử dụng đất, gia phả, và mọi vật quý giá nhất của nhà họ Bạch. Suốt bao năm qua chúng lặng lẽ ngủ yên trong không gian giam cầm ấy, như thể đóng băng vinh quang của dòng họ, chỉ chờ đến mỗi lần triều đại đổi thay mới được đánh thức.
"Đây là chiếc đồng hồ ta mua cho Bạch Sư, để thưởng cho nó khi đỗ vào Học viện Hải quân," ông nội nói:"Giờ con
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-chong-chet-thuong-xuyen-deu-biet/2855445/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.