“Ngoài em ra, còn ai khác được mời không?”
“Rất nhiều người trong thị trấn nhỏ này.” Nhậm Quân Nghiêu kể ra hơn chục cái tên, “Bạch Duy, nếu em muốn hòa nhập vào vòng giao du của trấn Tuyết Sơn, đây sẽ là một cơ hội rất tốt. Hơn nữa anh đã nói với rất nhiều người rằng em sẽ tới, ai nấy đều rất mong được gặp em.”
Bạch Duy hỏi: “Các em vợ của anh có biết anh mời em không?”
“Em nói là Long Xuân hả? Đương nhiên nó biết rồi. Em là khách của anh mà.”
Còn về Long Hạ, Nhậm Quân Nghiêu hoàn toàn không nhắc đến. Anh ta chẳng thấy người này đủ tư cách để can dự vào quyết sách của nhà họ Long.
Bạch Duy vốn định từ chối khéo, nhưng rồi đột nhiên lại nảy ra một ý: “Trong trường, ngoài em ra còn ai sẽ đi nữa không?”
“Còn có mấy người nữa… Phó hiệu trưởng Lưu.”
Phó hiệu trưởng Lưu chính là người đã gặp Bạch Duy mấy hôm trước vì buổi giảng tọa đàm.
Đầu dây thần kinh của Bạch Duy khẽ rung lên. Trong mắt người thường thì có vẻ cậu có thần kinh nhạy cảm, nhưng cậu luôn có một loại trực giác kỳ lạ. Trực giác đó từng cứu cậu thoát khỏi không ít hiểm cảnh.
Lần này, trực giác mách bảo: “Có thể đi.”
“Được, em sẽ cùng Lư Sâm tới.” Cậu nói.
Nhậm Quân Nghiêu ở đầu dây bên kia lặng đi một cách kỳ dị. Cuối cùng anh ta lắp bắp nói: “Ờ, nếu được thì… em nhớ bảo Lư Sâm mặc chỉnh tề một chút.”
Chỉ nghe hai chữ “Lư Sâm” thôi đã đủ khiến anh ta thở hổn hển.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-chong-chet-thuong-xuyen-deu-biet/2855447/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.