"Bạch Duy, tôi nghe nói cậu dựng một cái lều trên bãi biển?"
Lý Nguyện xách đồ đạc, cùng Bạch Duy đi về phía bãi biển. Sau vụ tai nạn đó bảy ngày, anh ta được gọi về Thanh Hoà một chuyến vì việc gia đình gấp. Hôm nay, anh ta mới quay lại đây.
"Ừm, lạ lắm sao?"
"Tôi không ngờ... không phải cậu là người ưa sạch sẽ sao?" Lý Nguyện nói, "Nếu nói, để tôi của hiện tại nói với tôi của hai năm trước chuyện này, cậu ta nhất định sẽ nghĩ đầu tôi có vấn đề rồi."
Cách lều còn mười phút đi bộ. Nhưng đã có gió biển xuyên qua rừng cây xanh tươi, thổi vào mặt Bạch Duy. Đó là một mùi hương trong trẻo và ẩm ướt, giống như chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ vừa được vớt ra từ máy giặt, khiến người ta có thể mong đợi dáng vẻ của ngày mai.
Cũng chính mùi hương như vậy, khiến Bạch Duy nhớ đến ô cửa sổ mà cậu có ở Thanh Hoà. Đẩy cửa sổ ra, cậu có thể nhìn thấy núi non trùng điệp, dường như không có điểm cuối.
"Hai năm trước, trong mắt cậu, tôi là người như thế nào?"
Bạch Duy nói.
"Nghiêm túc, truyền thống, ưa sạch sẽ, cố chấp, không hòa hợp với thế giới bên ngoài, tuyệt đối sẽ không vì bất kỳ ai mà thay đổi bản thân." Lý Nguyện nói, "Tôi không thể tưởng tượng ra dáng vẻ bạn đời của cậu. Nhưng tôi nghĩ chỉ có một người có thể phù hợp 100% với cậu, một người hoàn toàn nghe lời cậu, mới có thể cùng cậu chung sống trọn đời."
"Người này sẽ trí tuệ, dịu dàng, bao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-chong-chet-thuong-xuyen-deu-biet/2855487/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.