Trên đường từ Thanh Hoà trở về thị trấn Tuyết Sơn, Bạch Duy nằm sấp trên cánh tay Lư Sâm, vẻ mặt rất ưu sầu.
Giống như một đám kẹo bông gòn trắng đầy ưu tư.
Lư Sâm nhận ra Bạch Duy có chút buồn bã. Trên đoạn đường cuối cùng của chuyến đi tự lái, hắn xuống xe mua cho Bạch Duy một gói sô cô la trà xanh, rồi lên xe đút cho vợ.
Cuối cùng, trong lúc gặm sô cô la, Bạch Duy nói ra tâm sự: "Ông ấy già rồi."
Lư Sâm: "Ừm..."
Bạch Duy nói: "Hai năm trước, ông ấy không già như vậy, hay là em không để ý?"
Thật ra Lư Sâm thấy, ông nội Bạch hiện tại và ông nội Bạch mà hắn từng thấy không có gì khác biệt.
Chỉ là Bạch Duy trước đây sợ hãi ông nội Bạch, coi ông ấy là một biểu tượng của quyền lực. Còn Bạch Duy bây giờ cuối cùng dưới sự thừa nhận sai lầm của ông nội, bắt đầu coi ông ấy là một ông lão yếu ớt, đã làm rất nhiều điều sai trái.
Mèo con của hắn là một bé mèo ngoan có tấm lòng rất mềm yếu.
"Có lẽ em vẫn phải trở về thừa kế gia sản." Bạch Duy nhìn ra ngoài cửa sổ nói, trong mắt có một nỗi buồn không thể xóa nhòa, “Có thể trong vòng mười năm tới… không chỉ vì ông ấy, mà còn vì em không muốn nhìn thấy trang viên đó biến mất, tan biến như chưa từng tồn tại.”
Lư Sâm an ủi cậu: "Ít nhất trong năm mươi năm tới, em không cần lo lắng về chuyện này."
Đôi mắt Bạch Duy chợt nhìn về phía Lư Sâm, ánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-chong-chet-thuong-xuyen-deu-biet/2855489/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.