Đến nơi.
Lâm Chiếu Nguyệt đặt chiếc thùng nhựa xuống, vạch lớp cỏ dại phủ trên cái hố đã đào từ trước, để lộ tình trạng bên trong.
Con mèo đen dựng đứng đuôi, tò mò thò đầu lại gần, chưa kịp nhìn rõ thì một mùi tanh nồng nặc đã xộc thẳng vào mũi, khiến đầu nó choáng váng, suýt chút nữa thì ngã nhào xuống hố.
Lâm Chiếu Nguyệt nhanh tay túm gáy nó ném lên mặt đất bằng phẳng, giọng trách móc: “Đừng có lại gần quá.”
Lần đầu tiên mèo đen thấy cô lộ vẻ mặt nghiêm túc đến vậy.
Đến khi tận mắt nhìn rõ bên trong hố nó mới hiểu vì sao thái độ cô lại nghiêm túc như vậy.
Hố dài năm mét, rộng ba mét, sâu ba mét, bên dưới trải đều những cây cọc gỗ sắc nhọn, vài cái đã gãy, xiêu vẹo, một số còn dính thịt vụn…
Lâm Chiếu Nguyệt ném mớ cọc gỗ mới vót xuống, đầu cọc có bôi loại thuốc mê đủ làm con voi ngất xỉu, đây cũng là khoản duy nhất phải tiêu tiền.
Nhưng so với việc mua đồ ăn từ chỗ chú bán gián thì thuốc mê này còn rẻ hơn nhiều.
Dù sao thì đồ ăn là nhu yếu phẩm, con người ngày nào cũng phải ăn, không ăn sẽ chết.
Lâm Chiếu Nguyệt ném xác gã đàn ông to xác xuống hố rồi phủ lớp cỏ và cành cây lên miệng hố, sau đó ôm con mèo đen đang tò mò ngó nghiêng lùi về phía sau, tìm nơi ẩn nấp.
Mèo đen bị cô ôm vào lòng, quên cả vùng vẫy, mãi đến khi nhận ra thì mặt đã bị bàn tay cô che lại, hơi thở ấm áp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-dau-bi-ac-quy-nhom-ngo/2734192/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.