Gần đây Chung Thiện cảm thấy chồng mình có điều gì đó không bình thường.
…
Mấy ngày liền trời âm u mưa dầm, sương mù lảng vảng trong không khí, bầu trời nhanh chóng tối đen rồi mưa đổ xuống, đập vào cửa sổ, nước mưa tụ lại thành giọt trượt xuống.
Chung Thiện bị tiếng mưa nhẹ đánh thức. Cô vốn ngủ không sâu, vì mắc chứng suy nhược thần kinh mức độ trung bình nên rất khó vào giấc ngủ sâu.
Mái tóc đen dày như thác nước buông xuống, vài lọn rũ trước ngực, dưới ánh sáng lờ mờ, làn da trắng bệch như chưa từng thấy ánh mặt trời, gương mặt xinh đẹp toát lên vẻ đẹp khiến người ta kinh ngạc.
Quầng thâm dưới mắt, đầu óc mệt mỏi không dứt, nhưng nếu ngủ tiếp sẽ là những cơn ác mộng liên miên.
“Khụ khụ—”
Ngồi dậy quá nhanh, Chung Thiện ho vài tiếng.
Chẳng bao lâu đèn phòng ngủ bật sáng, một bóng người cao lớn xuất hiện trước mặt cô. Người đó có khung xương cao và rộng, bộ đồ ngủ màu đen mỏng ôm sát cơ thể, lộ rõ những đường cơ bắp rắn chắc, mu bàn tay gân guốc, ngón tay thon dài.
“Vợ à, uống chút nước ấm đi.”
Chung Thiện uống một ngụm nước ấm làm dịu cổ họng cơn ho mới dừng lại. Ngẩng đầu lên, người đàn ông trước mặt có gương mặt tuấn tú, sống mũi cao, đeo kính gọng vàng, khí chất ôn hòa và trầm ổn.
Đó là chồng cô, Lục Dư Bạch.
Đã kết hôn một năm, nói thật, Chung Thiện hiểu rất ít về chồng mình.
Bố của Chung Thiện là một kẻ giết người hàng loạt, ông đã giấu người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-dau-bi-ac-quy-nhom-ngo/2734204/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.