Nhưng những chuyện đó vốn không phải việc Đồng Du nên bận tâm.
Có kỳ nghỉ, cô nhét năm mươi tệ vào túi, giúp bạn học đi mua bánh bao, cả phần của cô cũng tính luôn, vì vậy số tiền kia chẳng động tới.
Ban đầu định buổi tối lên lớp tự học rồi ghé qua quán net chơi một lát, nhưng bất ngờ được nghỉ nên cô lại muốn đi ăn một bữa ngon.
Chỉ là trời cứ mưa mãi không dứt, mà Đồng Du thì ghét nhất là những ngày mưa.
“Lái xe của tớ mang ô đến rồi.” Khắc Diễm chỉ về phía xa, lớn tiếng nói.
Một người đàn ông trung niên mặc vest, trông đã đứng tuổi, cầm ô chạy tới.
Đồng Du biết nhà Khắc Diễm có tiền, bố mẹ cậu ta đều làm việc ở thủ đô. Có đạo sĩ từng nói mệnh cậu ta yếu, không chịu được phú quý, thế là bố mẹ đưa cậu ta về huyện học.
“Cậu chủ~”
Một tiếng gọi ấy vang lên khiến đám bạn học đang tránh mưa bên cạnh đều quay sang nhìn.
Đồng Du ngượng đến mức chỉ muốn độn thổ, không màng trời mưa, bước nhanh ra khỏi mái hiên rồi chạy đi luôn.
“Đợi tớ với chứ, ê!” Khắc Diễm cầm ô đuổi theo phía sau.
…
Sau khi ăn uống no nê, hai người cùng rời khỏi tiệm tráng miệng, đi về nhà Đồng Du.
Dưới khu nhà, rạp tang lễ đã được tháo dỡ, mặt đất còn vương vài mảnh tiền âm phủ, vài con chó hoang đang gặm xương.
Đồng Du về đến nhà thì thấy bà đã đi sớm để giúp người ta giải quyết chuyện gì đó. Cô ngồi trên ghế sô pha nghịch điện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-dau-bi-ac-quy-nhom-ngo/2734234/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.