An Giai Kỳ đặt chiếc ly xuống, một tay kéo cằm: “Minh Lạc, anh nói xem rốt cuộc em có muốn chọn quảng cáo đó không?”
Bùi Minh Lạc nói: “Cái này tùy ý em. Em thích đi thì đi, không thích không đi.”
An Giai Kỳ bĩu môi: “Biết ngay anh sẽ nói thế mà.”
Bùi Minh Lạc cắt miếng bít tết, bỏ vào trong miệng.
An Giai Kỳ lại nói: “Nếu quảng cáo thành công, em sẽ trở thành người của giới giải trí. Nếu nhận kịch bản tạm ổn, sợ là gặp phải những đạo diễn biến thái kia, muốn dùng quy tắc ngầm gì đó.”
Sau khi nói xong, cô ta khẽ ngước mắt lên, âm thầm nhìn chăm chú biểu cảm trên mặt anh.
Sự bình tĩnh của Bùi Minh Lạc thật ra là giả vờ hết, có trời mới biết bây giờ trong lòng anh ta sóng lớn mãnh liệt.
Trong đầu toàn giọng nói của và dáng điệu An Đình Đình, còn có cậu hai nhà họ Mặc vừa rồi luôn miệng gọi cô là "Cục cưng!"
Bảo bối? Gớm, vừa thô tục vừa kinh tởm. Anh ta yêu cô hai năm, chưa bao giờ gọi cô một câu 'Cục cưng, bọn họ
mới yêu nhau bao lâu? Nghĩ tới đây, trên mặt anh ta lộ toát ra vẻ phẫn uất.
“Minh Lạc, em đang nói chuyện với anh đấy, anh có nghe hay không.” Trên mặt An Giai Kỳ lộ ra vẻ thất vọng, nhưng
vẫn chưa từ bỏ ý định ỏn ẻn một câu.
“Hả? Em mới vừa nói gì?” Bùi Minh Lạc lấy lại tinh thần, trên mặt một mảng mờ mịt.
“Anh...” An Giai Kỳ tức đến mức cắn chặt môi dưới.
“Xin lỗi, cục cưng. Vừa rồi anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-dau-bi-chiem-doat/1323693/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.