Ông già ngồi trên chiếc ghế đàn hương đỏ đó không phải người khác, mà chính là tứ phòng của gia tộc Mặc Thị, ông Tư nhà họ Mặc - Mặc Cảnh Sơn.
An Đình Đình to gan gọi một tiếng, trên mặt âm lãnh của Mặc Cảnh Sơn vụt qua tia kinh ngạc.
Từ lúc cô gái này xuất hiện thì cảm thấy sự bất đồng của cô. Bởi vì, trên mặt cô không có sự lo lắng và sợ hãi của người thường. Ngược lại, cô cực kỳ chấn tĩnh, tự nhiên.
Ha... Xem ra thật sự là cô gái kỳ lạ.
“Cô vậy mà biết tôi là ai?” Mắt của ông Tư Mặc nheo lại, chậm rãi nói.
An Đình Đình mỉm cười, nói: “Uy danh của ông Tư Mặc, người sống ở thành phố G không ai không biết, ai mà không hay chứ?
Tôi vừa bước vào, vừa nhìn thấy khí thế tản ra trên người ông thì liên biết, người này không phải ông Tư Mặc là điều không thể!”
Thật ra, An Đình Đình cũng không nghĩ thông, ông Tư Mặc làm như vậy mục đích thật sự là gì. Nhưng, cô không thể trực tiếp chất vấn. Thứ nhất cô là mợ hai nhà họ Mặc, ông Tư Mặc là trưởng bối của cô, vấn bối không thể không lễ phép với trưởng bối được.
Thứ hai, ngộ nhỡ cô không cẩn thận đắc tội với ông ta, không biết hôm nay sẽ có kết cục như thế nào nữa.
Quả nhiên, Mặc Cảnh Sơn vừa nghe lời xu nịnh này, trên mặt lộ ra ý cười, nói: “Cô nhóc, mồm miệng nhanh nhảu biết cách nói chuyện.”
An Đình Đình cười hắc hắc: “ông Tư Mặc, quá khen, quá khen.”
Mặc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-dau-bi-chiem-doat/1323913/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.